Kỷ Minh Dao nhanh chóng xuất phủ vào cung.
Có nữ quan sắp xếp, Kỷ Minh Nghi, Trương di nương và Kỷ Minh Phong bị nhốt một mình trong ba gian sương phòng.
Trương di nương đã khóc nửa ngày. Nữ quan vừa đi, bà ôm lấy nữ nhi, lại khóc tiếp: "Người đáng giận là lão gia, đến cùng ông ấy đã phạm vào tội gì!" Bà còn nói: "Lần này là ai tố cáo phủ chúng ta? Những quan viên này suốt ngày không có chuyện gì khác, chỉ có việc đi tố cáo người thôi sao?"
Kỷ Minh Nghi vốn cũng muốn khóc. Nhưng khi nghe được lời di nương nói, nàng lại nghĩ tới Nhị tỷ tỷ đêm hôm khuya khoắt chạy tới, toàn thân nàng chợt như bị dội một chậu nước sạch, cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
"Đừng nói nữa!" Nàng gắt gao che miệng Trương di nương: "Là lão gia có tội trước, sao lại oán trách người tố cáo? Lời này truyền ra chính là chứng cứ di nương bất kính với bệ hạ, bất kính với vương pháp, có lẽ vốn có thể sống cũng không sống được! Di nương muốn trách, muốn hận, chỉ nên ghét một mình lão gia thôi!"
Dưới tay nữ nhi, Trương di nương nức nở lên tiếng.
Phòng ốc lầu các Phủ An Quốc công vẫn đứng vững, chỉ là bóng cây rậm rạp, ánh lửa thưa thớt, tiếng khóc vang lên bốn phía, dưới ánh trăng đã hiện ra cảnh suy bại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT