Đến giờ Tị, Kỷ Minh Dao đã gặp được bốn vị khách đến thăm.
Bốn người đều đến đây một mình, chỉ có người hầu đi theo, không có người nào dẫn theo con cái trong nhà.
Nàng coi trọng Khương Nhụ Nhân.
Người này tuổi tác không hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt dịu dàng, cử chỉ nhàn nhã, nhìn dáng vẻ là biết xuất thân từ khu vực Giang Nam. Bà cũng đích thật là cô nương của Cô Tô Khương thị, phụ thân từng có công danh cử nhân, mẫu thân thì là nữ nhi của tiên Hình bộ lang trung, hai vị trưởng bối đều đã qua đời.
Nhưng Khương Nhụ Nhân thì lại có gương mặt dịu dàng tròn trịa, lời nói lại lớn mật lưu loát, vừa mở miệng đã vang lên âm thanh trong trẻo.
Đợi Trang Nghi Nhân tạ ơn Kỷ Minh Dao xong, bà tiến lên cười nói: "Những lời "nghe danh đã lâu" kia, chắc Thục Nhân cũng nghe đến chán rồi. Ta liền lớn mật vô lễ, không làm phiền Thục Nhân thêm nữa. Lại nghe được Thục Nhân xưa nay không thích nhận trọng lễ bằng lụa vàng, luận về thư họa học vấn, ta lại không bằng Trang Nghi Nhân, chỉ hận không có thơ, không có vật gì để tặng, bày tỏ tâm ý. Nhưng nghĩ đến Thục Nhân mới đến đây, có lẽ cơm canh không hợp khẩu vị, ta liền mang theo vài hũ thức ăn, đều là ướp gia vị trong nhà, có lẽ có thể hợp khẩu vị của Thục Nhân."
"Ta đang lo lắng tới đây lại không dám nếm thử món ăn địa phương nơi đây. Mấy hũ thức ăn của người thật sự đúng là kịp thời!" Nắm tay bà, Kỷ Minh Dao nói, "Ta cũng không câu nệ lễ nghĩa, bây giờ bảo người mang lên bếp, trưa nay làm vài đĩa, mọi người cùng nếm thử tay nghề của người?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT