Ôn Tức bị áp giải ra ngoài. Không ai cầu tình cho ông ta. Nhân chứng cũng đều bị mang đi.
Thôi Du đứng lên, trao đổi với A Giác một ánh mắt tạm thời thư thái. Phần vạch tội tiếp theo không cần hắn ra mặt nữa.
"Phủ Lý quốc công ỷ vào công lao của tổ tiên, không nhìn thấu được, ngược đãi dân chúng, đến nỗi hôm nay cô phụ ân của tổ tiên, ân đức của tổ tông, khiến Thẩm thị hàm oan khó kể, nhẫn nhục sống tạm bợ, chôn vùi tính mạng, mười tám năm mới được trầm oan, làm sao có thể không khiến trẫm đau lòng!"
Hoàng đế quét mắt nhìn chúng thần, đặc biệt là hàng người huân quý: "Các vị ái khanh, cũng cần cảnh tỉnh bản thân, chớ lấy quyền cao chức trọng của mình ương ngạnh bừa bãi, coi rẻ luật pháp quốc triều, tùy ý làm bậy! Trẫm, quyết không dung tha cho kẻ tàn hại dân chúng này, người tội ác tày trời còn đứng trên triều đình, sống an nhàn trên thế gian này!"
Chư thần đều hành đại lễ, đồng thanh hô to bệ hạ thánh minh.
Hoàng đế mệnh bình thân, liền hỏi chúng thần: "Còn có chuyện gì dâng tấu không?"
"Bệ hạ!" Trương thượng thư ra khỏi hàng quỳ lạy, "Thần cả gan tâu: mặc dù Lý Quốc bá phụ thánh ân, chết không có gì đáng tiếc, mẫu thân hắn Trương thị cũng có tội không biết dạy con, tuy nhiên cầu bệ hạ niệm tình bà cũng đã đến tuổi già, sợ giam giữ, tổn hại tính mạng; bệ hạ chưa giáng tội, nếu bà chết trước khi bệ hạ định tội thì cũng là phụ đức hiếu sinh của bệ hạ! Mong bệ hạ cho phép xuất phủ chịu tội, để tránh ngộ thương tính mệnh!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT