Tay Kỷ Minh Đạt chạm vào những giọt nước mắt trên mặt.
Màn giường khép chặt, trong trướng cơ hồ không có ánh sáng. Nàng ta không biết lúc này là giờ nào, nhưng còn chưa có người đến gọi nàng đứng dậy, hẳn còn chưa tới đầu mão.
Nàng ta còn chưa đứng dậy nổi.
Đầu đau nhói từng cơn, bên tai toàn là lời chất vấn của nàng ta, cổ họng khô khốc. Nàng ta muốn gọi người nhưng hé miệng lại không phát ra được âm thanh nào.
Giấc mộng này, hai giấc mộng này ——
Kỷ Minh Đạt dùng hai tay che mặt rồi đè lên mắt lại, muốn ngăn cản nước mắt tiếp tục chảy xuống.
Tính tình Thôi Giác lạnh nhạt, chưa bao giờ nồng nhiệt với nàng ta, thậm chí có thể gọi là lạnh lùng, điều này nàng ta biết. Mặc dù không có những giấc mộng này, nhưng từ lần đầu tiên gặp hắn ở kiếp này, nàng ta đã nhìn thấy rõ ràng: thiếu niên cử tử mười bảy tuổi trúng giải nguyên Phủ Thuận Thiên, nhìn về phía nàng, trong mắt lại không có mảy may kinh diễm. Đối với thi văn, họa kỹ, cầm kỳ của nàng ta, hắn càng chỉ tán thưởng khách khí, chưa từng một lần tán thưởng thật lòng. Hắn là một nhân tài hiếm có của Đại Chu mấy chục năm mới xuất hiện, cậy tài khinh người, xem thường bản lãnh khuê phòng của nàng ta, nàng ta hiểu rõ. Nàng ta cũng không cần hắn khen ngợi những lời không hề thật lòng —— người nguyện ý tán dương nàng ta xưa nay không thiếu!!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT