Vì trong bản thiết kế tầng lầu có cung cấp vị trí của phòng tạm giam nên Giang Nguyệt Lộc đi dọc xuống theo đường cầu thang.
Những ngọn đèn trên đỉnh đầu trông hệt như con mắt vàng rực của côn trùng, chiếu rọi con đường hơi ngả vàng dưới chân. Hai bên dãy cũng dần biến mất vào trong bóng tối. Tầng hầm một là nơi chứa đựng các đồ vật lặt vặt và phòng quét dọn vệ sinh. Tại giờ phút này, nơi đây hoàn toàn không có một bóng người, cả một tầng chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân của anh.
Giang Nguyệt Lộc dừng trước cánh cửa sắt nặng nề của phòng tạm giam, anh không nghe thấy âm thanh nào truyền ra từ bên trong.
Anh lấy chìa khóa mở cửa ra rồi cố gắng thích ứng với bóng đêm trong căn phòng chật hẹp không hề có một cánh cửa sổ. Bất luận là ai, nếu ở trong một không gian tăm tối và chật hẹp thế này suốt cả một đêm, cho dù không ăn năn hay khóc lóc thút thít thì cũng chắc chắn không bao giờ muốn trở lại nơi này.
Có phải anh cũng giống vậy không?
"Hạ Dực?" Giang Nguyệt Lộc khẽ gọi tên này.
Ở lần chia tay trước, hắn đã từng nói rằng nếu lần sau muốn gặp nhau, anh có thể gọi tên hắn. Không ngờ rằng ngày này lại tới nhanh như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT