"Họ tên."

"Giang Nguyệt Lộc."

"Quan hệ gia đình."

"Cha mẹ nuôi của tôi là Ngôn Dụ và Chúc Niệm, có hai em trai và một em gái."

"Cha mẹ ruột của anh?"

"Tôi chưa từng gặp."

Quán cà phê ven đường, tách cà phê trên bàn bốc hơi nóng trong tiết trời mùa đông, một thanh niên tóc đen ăn mặc bảnh bao ngồi đối diện, trả lời những câu hỏi của người đàn ông.

Anh thanh niên trả lời những câu hỏi không biết đã được hỏi bao nhiêu lần, thỉnh thoảng nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm, vô tình nhìn về phía xa.

Một chiếc xe đỗ ở góc đường không xa, người đàn ông bước xuống xe cách đây vài phút lúc này đang ngồi trước mặt anh, cầm sổ tay ghi lại câu trả lời của anh.

"Anh Giang, anh có thể kể lại hành trình của mình vào ngày 12 tháng 12 năm ngoái không?"

"Tất nhiên. Hôm đó là cuối tuần, Tiểu Phi và Lộ Lộ từ trường về, A Âm cũng từ nơi khác trở về, chúng tôi hiếm khi tụ họp cùng nhau ăn trưa."

"Sau khi ăn trưa, tôi đi lấy cây thông Noel đã đặt trước, sắp đến Giáng sinh rồi. Khi tôi trở về, Lộ Lộ nói muốn ăn bánh bao, mọi người tụ tập lại gói bánh bao, sau khi ăn xong, tôi thấy không khỏe nên lên lầu ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì đã ở bên ngoài rồi."

"Bên ngoài?"

"Bên ngoài nhà, tôi đứng chân trần trong vườn."

"Lúc đó lửa đã tắt chưa?"

"Chưa, vẫn đang cháy."

"Hôm đó anh đã đến cửa hàng bán cây thông Noel, có ai có thể chứng minh điều này không?"

"Nhân viên cửa hàng có thể."

"Thời gian còn lại anh đều ở nhà?"

"Đúng."

"Có ai có thể chứng minh không?"

"Không."

Giang Nguyệt Lộc đặt tách cà phê xuống, sắc mặt bình thường nói: "Những người có thể chứng minh cho tôi đều đã không còn nữa."

Mười phút sau, cảnh sát mặc thường phục Tiểu Lưu chui vào xe, trong xe ấm áp, anh ta duỗi những ngón tay cứng đờ, liếc nhìn hai người đang chơi bài ở hàng ghế sau, họ đều lớn tuổi hơn anh ta, theo lý thuyết thì phải gọi là tiền bối.

"Sao cậu kết thúc nhanh thế? Không phải là lười biếng chứ?"

"Tôi đã ghi hết rồi..."

Gã đàn ông râu ria xồm xàm giật lấy sổ tay của anh ta, lướt mắt qua bản ghi chép hỏi đáp: "Tôi thực sự không biết tại sao cấp trên lại bắt chúng ta theo dõi anh ta, đã một năm trôi qua rồi, hỏi một nghìn lần thì vẫn là những câu trả lời này, tôi nhắm mắt cũng có thể đọc thuộc lòng!"

"Cấp trên thì tự có tính toán của cấp trên." Gã đàn ông mắt cáo từ từ nói: "Cậu tưởng chúng ta đến hỏi anh ta những điều này là vì anh ta bị tình nghi nhiều nhất sao? Ai lại vì những người đã chết mà đối phó với một CEO có tương lai rộng mở?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Lý do không buông tha, từ lâu đã không còn là những người đã bị thiêu thành tro bụi kia nữa."

"Những chuyện quanh co lòng vòng này, tôi làm sao hiểu được?"

Gã đàn ông râu ria xồm xàm ném sổ tay cho Tiểu Lưu.

Hôm nay họ không có nhiệm vụ khác, lái xe từ từ về cục. Không lâu sau, gã đàn ông râu ria xồm xàm ngáy khò khò ở phía sau, Tiểu Lưu nhìn chằm chằm vào bản ghi chép, đột nhiên giật mình vì tiếng nói bên cạnh.

"Cậu có nghĩ là anh ta không?"

"Hả?"

Gã đàn ông mắt cáo dùng cằm chỉ vào bản ghi chép: "Cậu có nghĩ ngọn lửa đó là do anh ta đốt không?"

Tiểu Lưu vô thức lắc đầu: "Không thể nào chứ?"

"Sao lại không thể?"

"Sống chung với nhau hơn mười năm, tuy không phải ruột thịt nhưng nói ra tay là ra tay, quá tàn nhẫn..."

"Cậu có ấn tượng tốt về anh ta à?"

"Anh ta rất tốt, tuy là tổng giám đốc nhưng không hề kiêu ngạo."

Gã đàn ông mắt cáo cười: "Cậu không phải là thấy anh ta đẹp trai chứ?"

"Tôi nào có..."

"Lần đầu chúng ta gặp anh ta, cũng có suy nghĩ như vậy và lúc đó anh ta cũng chưa làm lãnh đạo lâu, toàn thân vẫn còn thiếu khí chất, bây giờ thì có chút... nói sao nhỉ, khoảng cách."

"Sau này cậu gặp nhiều rồi sẽ biết anh ta không bình thường. Ở đây." Gã đàn ông mắt cáo chỉ vào đầu: "Ở đây có vấn đề, thực ra là một kẻ điên."

-

Phòng thư ký.

Làm xong công việc trong tay, Triệu Tư Lan nhìn sang phòng làm việc của tổng giám đốc đối diện.

Một giờ trước, Tiểu Giang tổng đã ra ngoài. Anh ấy chấp nhận cuộc thẩm vấn định kỳ hàng tháng của cảnh sát, đến nay đã gần một năm.

Phòng pháp chế đã nói, anh ấy vốn có thể không chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào. Đã một năm trôi qua kể từ vụ tai nạn thảm khốc đó, không có bằng chứng nào chứng minh anh ấy là kẻ túng hỏa, tại sao anh ấy vẫn kiên trì, Triệu Tư Lan không biết, những người khác trong công ty cũng không biết.

Vụ hỏa hoạn đó xảy ra đúng vào mùa cô xin việc, cô chỉ lướt qua một số tin tức trên tivi khi đi ngang qua, những chuyện vặt vãnh của bản thân nhanh chóng nhấn chìm sự đồng cảm với người khác.

Thậm chí khi nhìn thấy cái tên "Phú Quý Quán", trong lòng cô còn dâng lên một cảm giác mơ hồ - đã ở được nơi đắt đỏ như vậy, chắc cũng không cần sự đồng cảm của những kẻ nghèo hèn như chúng tôi.

Không ngờ ba tháng sau khi tuyển dụng vào mùa xuân, có người đã vớt cô lên từ hồ sơ, mặc dù không bão nhiều hy vọng vào các công ty lớn nhưng Triệu Tư Lan vẫn lấy tinh thần liều mạng, một mạch thêm vào mười mấy nhóm phỏng vấn của Tập đoàn Ngôn thị, mọi người trong nhóm ngoài việc chia sẻ kinh nghiệm phỏng vấn, còn nói chuyện phiếm, Triệu Tư Lan đã nhìn thấy tên của Tiểu Giang tổng ở đây.

"Tiểu Giang tổng là con nuôi, sau khi nhận nuôi anh ấy, Ngôn tổng mới lần lượt có con."

"Ban đầu chạy đến nhiều bệnh viện, uống nhiều thuốc cũng vô dụng, Tiểu Giang tổng vừa đến nhà thì con cái đầy đàn, đứa trẻ này may mắn không ai bằng, nếu tôi là Ngôn tổng, tôi cũng sẽ coi anh ấy như bảo bối."

"Thời gian dài rồi sẽ biết con trai ruột tốt hơn hay con nuôi tốt hơn..."

"Chúng ta không dám nói như vậy đâu."

Quản lý nhóm vội vàng cấm những người không biết nặng nhẹ này.

Những cuộc đối thoại đó đã gieo vào lòng Triệu Tư Lan một hạt giống nghi ngờ nhưng sau một năm vào làm, Triệu Tư Lan dần không thể mơ hồ đồng tình như lúc đầu.

"Cậu làm việc bên cạnh anh ta nhất định phải cẩn thận, Tiểu Lan, bất kể anh ta có phóng hỏa giết người hay không, những người bị cuốn vào chuyện này đều rất phiền phức."

Cô cúi đầu ăn cơm một cách buồn bã.

Người bạn không phát hiện ra cảm xúc bất thường của cô, vẫn tiếp tục nói: "Ngày 12 vừa mất người thân, ngày 18 đã có thể ra ngoài họp báo, cậu cũng thấy rồi chứ, chỉ có một tuần thôi, anh ta cười thế nào được? Dù sao nếu người thân của tôi xảy ra chuyện đau lòng như vậy, tôi chắc chắn sẽ không thể vô động vu trung."

Cô đẩy bát về phía trước.

"Sao cô biết anh ta vô động vu trung?"

"... Cô giận rồi à?"

"Vậy cô muốn thế nào?"

"Hả?"

"Cô, cảnh sát, còn những người khác nữa, các người muốn anh ta thế nào?" Triệu Tư Lan nói: "Anh ta không ra mặt sớm hơn thì làm sao có được Tập đoàn Ngôn thị như bây giờ."

"Tôi không có ý đó... Tiểu Lan!"

Khi chạy ra khỏi quán ăn, cô đã bình tĩnh lại, lang thang trên phố, sau đó mới nhận ra cơn bộc phát tối nay là không nên, khi buồn bã đi qua góc cua, Triệu Tư Lan đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Bàn tán về cấp trên sau lưng, có thể bị công ty đuổi việc đấy."

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang dựa vào hẻm hút thuốc.

"... Giang, Giang tổng!"

"Bên ngoài không cần gọi tôi như vậy."

"Xin lỗi... khụ khụ!"

Anh dập tắt điếu thuốc trên tường, đôi mắt như nai nhìn lại: "Cô đã nói thay tôi, tôi mới là người nên cảm ơn cô, tại sao lại xin lỗi tôi?"

Nói thì nói vậy... nhưng bị nghe thấy mình bàn tán về cấp trên thì thực sự rất xấu hổ. Nghĩ đến đây, Triệu Tư Lan quay lại nhìn quán ăn nhỏ tồi tàn, có chút không thể tin được: "... Vậy là vừa nãy anh cũng đang ăn ở trong đó?"

"Ừ, sao vậy?"

"Không có gì, chỉ thấy anh nên đến tầng cao nhất của khách sạn Thiên Nga để thưởng thức bữa ăn hạng sang, chứ không phải..." đến một quán ăn gia đình quá đỗi bình dân như thế này.

Tiểu Giang tổng quay đầu nhìn lại quán ăn mà cô gọi là tồi tàn, cả người anh ta đều chìm trong ánh đèn vàng ấm áp. Triệu Tư Lan không khỏi thầm nghĩ, thực ra Tiểu Giang tổng cũng chỉ trạc tuổi mình.

"Tôi thường đến quán này ăn."

"Trước đây sao? Ý tôi là... anh..."

"Không phải lúc ở cô nhi viện." Tiểu Giang tổng dường như không cảm thấy quá khứ này có gì: "Sau khi tôi chuyển đến Phú Quý Quán, tôi thường đến đây ăn cùng các em trai em gái của mình."

Em trai em gái... là những đứa trẻ đã chết đó sao?

Trước mặt anh ấy... đã chết?

Trong đêm đông tĩnh lặng này, trên đường ít người qua lại, Triệu Tư Lan lắng nghe những lời mà bình thường cô sẽ không bao giờ nghe thấy.

Tiểu Giang tổng được ánh trăng chiếu vào, trông dịu dàng hơn hẳn, anh ấy không còn xa vời như khi mặc vest đứng dưới đèn pha lê trong bữa tiệc tối hôm qua.

Lúc này đây, anh ấy  không phải là tổng giám đốc của tập đoàn, cũng không phải là nghi phạm, anh ấy không cao không với tới như vậy, cũng không hề xấu xa như mọi người nghĩ, anh ấy chỉ là một người bình thường mới ngoài hai mươi tuổi.

Cô lấy hết can đảm: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện."

"Khi tôi mới vào làm, tôi đã nhận được rất nhiều email đe dọa, có một lần sau khi đọc email, anh đã lộ ra vẻ mặt rất... rất đáng sợ. Sau đó trải qua một số chuyện, tôi mới dần xác định được... Tôi muốn hỏi."

"Anh có phải rất sợ côn trùng, chim... mọi thứ biết bay không?"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play