Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 6


4 tuần

trướctiếp

Phùng Thiến Vân lại âm dương cô vài câu, nhưng, lúc này Tần Chi không nuông chiều cô ta, trực tiếp oán hận trở về.

Dù sao sau đó, Phùng Thiến Vân cũng không nói chuyện với Tần Chi, cũng không để ý tới cô.

Tần Chi:...... Cảm ơn!

Phản ứng của Phùng Thiến Vân không nằm trong phạm vi Tần Chi quan tâm, cô hiện tại tương đối lo lắng chính là, muốn dọn ra ngoài, ngoại trừ cần một chỗ đặt chân, cũng cần tiền.

Đó là thứ thực tế nhất.

Ngoại trừ cực kì thích hoạt động tập thể, thật ra phần lớn người trưởng thành đều hy vọng có không gian độc lập thuộc về mình.

Nhưng mọi người vẫn ở khu nhà thanh niên trí thức.

Tại sao?

Ngoại trừ tuân thủ ước định thống nhất khu nhà thanh niên trí thức ra, chính là vấn đề an toàn, và năng lực kinh tế.

Tần Chi muốn chuyển ra ngoài, đầu tiên cần chính là tiền.

Đột nhiên cô nghĩ tới các loại lời đồn đãi kiếp trước ở bờ sông khi giặt quần áo nghe được, bảo là thật cũng có người nói không phải thật.

Nói là nhà ai ở đỉnh núi nào đó đào được cá vàng nhỏ, lúc nhà ai xây nhà mới đào nền móng, lại đào được miếng vàng to, nhóc con nhà ai không cẩn thận ngã xuống khe núi, nhặt được bảo bối.

Còn có người thần bí bí nói, dưới chín ngọn núi này có mộ lớn của vương hầu, có thím từng tận mắt nhìn thấy có ngọc thạch trong suốt từ trong núi lao xuống.

Đáng tiếc, khi đó mưa quá lớn, người ta tiếc mạng, thầm nghĩ về nhà, không dám mạo hiểm đi nhặt.

Nhớ đến đây này, vẻ mặt người đó còn thổn thức.

Tần Chi không tự chủ được dời ánh mắt về phía trên núi.

Nhiều tin đồn như vậy sẽ luôn có một tin là thật chứ?

Nhưng là, xung quanh đại đội sản xuất Cửu Sơn có chín ngọn núi lớn, phạm vi lớn như vậy, cho dù chôn tòa núi vàng, bảo Tần Chi tự mình đi tìm, cũng không có khả năng tìm được.

Nếu không, lại lên núi thử thời vận?

Đợi đã, cô có quên gì không?

Đúng rồi, cô có bàn tay vàng!

“Hệ thống, em có thể quét được kim loại không?” Tần Chi hỏi.

Hệ thống: ·····

Nó là hệ thống phụ trợ, không phải hệ thống tìm kho báu.

Tần Chi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cũng đúng.

“Ký chủ, cô muốn làm gì?” hệ thống tò mò hỏi.

Tần Chi nói ý nghĩ của mình ra.

Hệ thống biểu thị lực bất tòng tâm.

Nhưng mà, nó từ bên trong cơ sở dữ liệu của mình điều ra rất nhiều tư liệu mỏ quặng đưa cho Tần Chi làm căn cứ tầm bảo.

Đối với việc này, Tần Chi tỏ vẻ tạm thời không cần, cô chỉ muốn đi đường tắt, tìm một con cá vàng nhỏ gì đó dùng khẩn cấp, cũng không có ý định tìm kiếm mỏ quặng.

Mỏ gì gì đó đều là tài sản quốc gia, cô cũng không có ý nhúng chàm.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời sắp sáng, sau đó đại đội trưởng chắc chắn sẽ không lập tức sắp xếp công việc, Tần Chi chuẩn bị chờ mưa tạnh sẽ đi sơn động một chuyến.

Về hai vị đồng chí kia, cô muốn làm một ít cố gắng đủ khả năng.

Cô trở mình, nghe ký túc xá nam thanh niên trí thức sát vách truyền đến tiếng đọc diễn cảm thơ ca và tiếng nói đùa, lại nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Trong nhà đại đội trưởng Dương Thụ, bác sĩ chân trần đại đội Trương Xuân từ trong phòng Dương Gia Vượng đi ra.

“Lão Trương, Gia Vượng thế nào?” Kim Hạnh kéo tay áo Trương Xuân, khẩn trương hỏi.

Trên mặt có chút khe rãnh của bà, lúc này tràn đầy khẩn trương và lo lắng.

Thân thể bà và Dương Thụ đều rất tốt, chỉ là không dễ có con, Dương Gia Vượng cũng phải đến hơn ba mươi mới có, là con một của bọn họ.

Cậu ấy cũng luôn nghe lời, chưa từng có khi về trễ.

Đây cũng là nguyên nhân đại đội trưởng có thể phản ứng lại cậu ấy gặp chuyện không may trước, nhờ người cùng nhau tìm kiếm.

Vất vả lắm tìm được người về, nhưng chút động tĩnh cũng không có, tim Kim Hạnh như thắt lại.

Nếu không phải biết Trương Xuân có bản lĩnh, bên ngoài mưa có lớn hơn nữa, bọn họ cũng phải đưa người đến bệnh viện trên trấn.

“Đừng lo lắng, người không có việc gì, chỉ là đụng phải đầu ngất đi, lại ngâm trong nước một hồi, dưỡng thật tốt là được.” Trương Xuân nói.

“Người trẻ tuổi thân thể tốt, rất nhanh sẽ tỉnh lại.”

Nói xong Trương Xuân rời đi, người ta nói, không cần phối dược, giết một con gà bồi bổ so với uống thuốc gì cũng tốt hơn.

Nhìn bước chân ông ấy nhẹ nhàng rời đi, Kim Hạnh thở phào nhẹ nhõm, thái độ làm người của Trương Xuân bà biết, nhìn biểu hiện của ông ấy thì biết Dương Gia Vượng thật sự không có gì đáng ngại.

Kim Hạnh vỗ vỗ ngực, chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm, không tiếng động nhưng thành kính.

Trong phòng, Dương Hướng Quân đang nói với đại đội trưởng Dương Thụ về quá trình cứu người.

“Nói như vậy, Gia Vượng có thể được cứu, phải cảm ơn thanh niên trí thức Tần.” Dương Thụ nói.

“Vâng, chỗ Gia Vượng ở là một điểm mù thị giác, không đi tới trước mặt, căn bản không nhìn thấy có người.”

Dương Hướng Quân cảm khái: “Nhìn bộ dáng thanh niên trí thức Tần, cô ấy chuẩn bị xuống khe núi tìm người, không dễ dàng.”

“Vậy chúng ta phải cám ơn người ta thật tốt.” Vừa vào cửa, Kim Hạnh nghe bọn họ nói chuyện vội vàng nói.

Dương Thụ liên tục gật đầu: “Nên, nên.”

“Thím, cháu về trước đây, bên Gia Vượng có chuyện gì, thím cứ gọi cháu là được.”

“Ai, lần này thật sự phải cảm ơn cháu, mạng Vượng nhà chúng ta là do cháu cứu về. Chờ kỳ nghỉ của cháu kết thúc, cháu cứ yên tâm quay về quân đội, mẹ cháu bên kia, thím sẽ chăm sóc tốt.”

“Vậy cảm ơn thím.”

Nói xong, Dương Hướng Quân đội mưa trở về nhà mình.

Sau khi đưa mắt nhìn Dương Hướng Quân rời đi, nước mắt Kim Hạnh đã không ngừng được, bà ba bước thành hai bước đi tới bên giường.

Nhìn Dương Gia Vượng mặc dù sắc mặt còn có hơi tái nhợt, nhưng hô hấp vững vàng, một hơi cuối cùng treo ở trong lòng bà, cuối cùng cũng đi xuống.

Nghe ý tứ trong lời nói của Dương Hướng Quân, nếu như không có Tần Chi, anh ấy tìm kiếm không có kết quả, xuất phát từ lo lắng an toàn, sẽ rất nhanh sẽ rời khỏi khe núi Bắc Sơn.

Đến lúc đó, Dương Gia Vượng có thể được cứu về kịp thời hay không, thì khó nói.

“Chồng à, thanh niên trí thức Tần bên kia chúng ta nên đưa chút tạ lễ qua.”

Dương Thụ gật đầu: “Tôi biết.”

Ông ấy nhìn thời tiết bên ngoài: “Chờ mưa tạnh, tôi lên trấn mua vài thứ, bà đưa qua cho thanh niên trí thức Tần.”

“Được, mua đi, đừng keo kiệt tiền phiếu.”

“Yên tâm đi, tôi biết rõ.”

Mưa to ba ngày sau rốt cục ngừng lại, Tần Chi khéo léo từ chối lời mời cùng bọn Hạ Hồng Mai lên núi nhặt nấm, một mình bước cao bước thấp đi về phía bắc núi.

*

Tần Chi lại một lần nữa đi tới trước sơn động, lần này, cô không trực tiếp đi vào.

Trời vừa mới quang đãng, mưa to che đi tất cả dấu vết, nhưng mơ hồ, cô tựa như nhận ra trong sơn động có chút bất đồng.

Chẳng lẽ, hai vị đồng chí kia hiện tại đã hy sinh?

Hay là, sau cơn mưa có động vật khác xem nơi này là nhà mới của mình?

Tần Chi theo bản năng vươn bước, lại rụt trở về.

Cô muốn cứu người, nhưng càng quan tâm đến an nguy của mình.

Suy nghĩ một lát, cô cầm tảng đá cách đó không xa dùng sức ném vào trong sơn động, sau đó, cô nhanh chóng trốn đến đại thụ phía sau.

Đợi rất lâu, trong sơn động không có chút động tĩnh.

Tần Chi làm lặp lại trò cũ, lại ném một tảng đá đi vào, bên trong vẫn không có động tĩnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp