Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 22


4 tuần

trướctiếp

Lúc trước không cảm thấy có gì, hiện tại ngẫm lại, hình như chính là bắt đầu từ chuyện này, trong nhà đối với cô ngoại trừ đòi hỏi, không hề có dịu dàng.

Cho nên, An Văn, người phụ nữ đã đổi cuộc đời với cô, lúc này đã tìm tới người nhà cô sao?

Bọn họ biết chân tướng chuyện này, lại không có ý nghĩ nói ra, ngược lại muốn ép lấy một chút giá trị cuối cùng của cô, là như vậy sao?

Tần Chi nâng ống trúc lên uống ngụm nước, rũ mắt xuống.

“Đồng chí An, tôi muốn biết chân tướng chuyện này.” Tần Chi nói.

Cô nói chuyện mình có em trai sinh đôi nói với An Quỳnh, cũng nói địa chỉ trong nhà cho cô ấy.

Nếu như chứng thực vị nam đồng chí An Quỳnh nhìn thấy trước khi rời kinh chính là Tần Hưng Diệu.

Như vậy, cho dù không có chứng cứ chứng minh thân phận của cô, thân phận của An Văn cũng sẽ bị nghi ngờ.

Cô ta sẽ không thể tùy ý hưởng thụ tài nguyên của An gia nữa, còn muốn giống như kiếp trước tùy tâm sở dục thao túng nhân sinh của người khác, thì càng đừng nghĩ.

Hai người rất nhanh đạt thành nhận thức chung, chuyện này do An Quỳnh đi kiểm chứng, hai người chờ có chứng cớ chắc như đinh đóng cột, lại nhận nhau.

“Tôi hy vọng lần này, tôi có thể nhanh chóng đưa súng nhỏ của mình ra ngoài.” An Quỳnh cười nói.

Tần Chi nghe An Quỳnh nói vậy, khẽ mỉm cười, nói với An Quỳnh: “Cô chờ tôi chút.” 

“Được.”

Cô đi vào phòng ngủ, từ trong không gian hệ thống lấy ra một tấm bình an phù thất phẩm, rót linh lực vào kích hoạt, sau đó, dùng thủ pháp đặc thù gấp lại.

Thủ pháp đặc thù này là vì không cho linh lực chảy ra, khiến bình an phù vào thời điểm bị kích phát phát huy hiệu lực lớn nhất.

Bình an phù thất phẩm trong tay cô có thể làm cho người ta tránh ba lần kiếp nạn nhỏ, một lần kiếp nạn lớn, trong khoảng thời gian ngắn bảo đảm An Quỳnh bình an khẳng định không thành vấn đề.

Đừng nói Tần Chi keo kiệt, chỉ lấy ra một tấm phù lục cho người ta.

Nếu không phải có ấn tượng tốt với An Quỳnh, cô ấy lại rất có khả năng là chị của mình, chuyện bùa chú, cô sẽ không hề lộ ra, càng không có khả năng tốn nước miếng làm cho người ta.

Tấm bùa này là tâm ý của cô, cũng là cô thăm dò nho nhỏ với An Quỳnh, với An gia.

Cô luôn phải biết, ở trước mặt lợi ích, lựa chọn của bọn họ, mới có thể quyết định bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Kiếp trước bị buông tha quá nhiều lần, cảm giác an toàn cô của hiện tại toàn bộ bắt nguồn từ tự thân át chủ bài.

Cô đương nhiên hy vọng mình được mong chờ, được bảo vệ.

Nếu không như mong muốn, cô sẽ nói mình chỉ là tặng An Quỳnh một tờ giấy gấp, về phần tờ giấy này tại sao lại có năng lượng thần dị, cô làm sao biết được?

Cô nhặt được ở trên núi, cảm thấy đẹp nên mới tặng người ta.

An Quỳnh thấy Tần Chi đi vào phòng ngủ cũng không thúc giục, cô ấy quan sát bốn phía, phát hiện nhà chính vô cùng sạch sẽ.

Chỉ là sạch sẽ trên mặt chữ, một chiếc bàn vuông làm bằng trúc, cộng thêm mấy chiếc ghế trúc chính là tất cả của gian nhà chính này.

Bàn và ghế đều rất mới, còn mơ hồ tản ra mùi trúc, vô cùng thú vị.

Nhưng, đơn sơ cũng là thật.

“Thứ này cho cô, cô để trên người.” Tần Chi từ phòng ngủ đi ra, đưa bùa bình an trên tay cho An Quỳnh.

Ánh mắt An Quỳnh khẽ động, gì cũng không nói, nói tiếng cảm ơn, sau khi nhận lấy bùa bình an, cẩn thận cất kỹ.

An Quỳnh còn có nhiệm vụ trong người, đứng lên Ttạm biệt. 

“Chị An Quỳnh, hai người nói chuyện xong rồi à.” Tào Xán Dương thấy hai người đi ra, cười nghênh đón.

 “Tán gẫu xong rồi, Tần Chi, chúng tôi đi trước, sau này sẽ tới thăm cô.” An Quỳnh nói.

“Được.”

Tào Xán Dương rõ ràng có hơi muốn nói lại thôi, bị Đào Vân Tùng kéo đi.

“Tần Chi, cô bảo trọng.” 

“Mịi người cũng vậy.” 

Đưa mắt nhìn ô tô rời đi, Tần Chi khóa lại cửa sân, nghĩ chờ kết thúc thu hoạch, đại đội trưởng nhất định sẽ cho hai ngày nghỉ, đến lúc đó, cô sẽ đi vado núi sâu đả tọa.

Nghĩ đến cuộc sống của mình có thể sẽ xảy ra biến hóa, nghĩ đến mình cần ứng đối chuyện không biết, cùng với khả năng rất nhanh sẽ đối đầu với An Văn, cô liền có cảm giác bức thiết muốn tăng cường thực lực của mình.

“Chị An Quỳnh, anh Vân Tùng, hai người có phải sẽ về kinh thành hay không?” Tào Xán Dương hỏi.

“Đúng vậy, bây giờ chúng ta trực tiếp đến đồn công an thị trấn nhận người.” An Quỳnh nói.

“Hai người yên tâm về kinh thành đi, Tần Chi ở đây em sẽ chăm sóc.” Tào Xán Dương nói.

Cứ như vậy mà qua lại, anh ấy và Tần Chi liền sẽ có giao tình.

Bảo đảm ngày nào đó Tần Chi tâm tình tốt sẽ giúp anh ấy giới thiệu vị thần y kia.

Tào Xán Dương âm thầm tính toán, nghĩ đồ trong nhà Tần Chi quá ít, anh ấy rảnh rỗi đi cung tiêu xã tìm chút đồ tốt đưa qua.

“Cậu cũng phải cùng chúng tôi về kinh thành.” Đào Vân Tùng phong khinh vân đạm nói.

Tào Xán Dương:...

Tại sao?

Không, anh ất không đi!

Khoảng cách giữa anh ấy và thần y còn kém chút giao tình thôi.

“Tôi đã liên lạc với viện trưởng Quản, chờ sau khi trở lại kinh thành, hai người các em đều phải qua bên ông ấy kiểm tra cẩn thận thử.” 

Đào Vân Tùng và An Quỳnh ở chung nhiều năm như vậy, rất ít khi tự quyết định một việc như thế.

Nhưng chuyện của An Quỳnh thật sự làm anh ấy sợ.

Chỉ có chờ viện trưởng Quản kiểm tra xong, xác nhận An Quỳnh không sao, anh ấy mới có thể thật sự yên tâm.

Tào Xán Dương:...

Vậy là anh ấy là nhân tiện?

Anh ấy không muốn bị nhân tiệm đâu, được không?

Sự thật chứng minh, không thể.

Sau khi bọn họ tới đồn công an trấn hàn huyên vài câu với Ngô Mộ Trình canh giữ ở đó, An Quỳnh liền một mình vào phòng thẩm vấn.

Không lâu sau, cô ấy ra ngoài.

Sau khi mấy người tìm một phòng làm việc trống nói chuyện một hồi, đám An Quỳnh liền đè Lý Hắc Tử và Vệ Đoan lên phía bắc.

Sau khi từ nhà ga trở về, Ngô Mộ Trình trực tiếp đi tới gần sơn động Bắc Sơn, đổi ca với công an đã canh gác ở bên kia vài ngày.

Thu hoạch thuận lợi kết thúc, Dương Thụ cho mọi người nghỉ hai ngày.

Tần Chi uyển chuyển từ chối lời mời cô cùng đi lên trên trấn dạo phố thả lỏng, chuẩn bị hai ngày kế tiếp trực tiếp ở trên núi.

Cô vào lúc theo sư phụ ở thế giới kia trảm yêu trừ ma, cũng học rất nhiều thân pháp, lên núi tốc độ vô cùng nhanh.

Đợi đến núi sâu, cô mới dừng lại, chậm rãi hành tẩu ở trong rừng núi, tìm kiếm địa phương thích hợp đặt chân nhất.

Núi ở đây rất kỳ quái, cỏ cây xanh um, cây xanh rợp bóng, nhưng trong núi sâu lại không có mãnh thú qua lại, chỉ có lác đác vài con thỏ sóc từ bên chân cô và bên cây nhanh chóng nhảy qua.

Tần Chi nhìn quanh bốn phía, núi lớn liên miên như vậy, sâu trong đó lại không có mãnh thú, thực sự không hợp.

Nếu nói vì sao Tần Chi xác định như vậy, chuyện này phải quy công cho kiếp trước.

Có một thời gian trời thường xuyên mưa, con trai cô không biết bị làm sao, không có thịt thì không ăn cơm, vô cùng ầm ĩ.

Khe núi Bắc Sơn bên kia chỉ cần trời mưa, đi qua chính là đưa đồ ăn, thịt cá thì đừng nghĩ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp