Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 21


4 tuần

trướctiếp

Tần Chi nhìn ngây người.

Tất nhiên, cô không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của mình và An Quỳnh, nhưng thay vào đó, cô cũng cảm thấy sự tương đồng kỳ diệu giữa hai người.

Đương nhiên, cô liền nghĩ đến thân thế của mình.

Sau đó, cô trầm mặc.

Cô nghĩ tới chuyện kiếp trước An Quỳnh và Tào Xán Dương hy sinh ở sơn động Bắc Sơn, nghĩ tới, kiếp trước, mình và thân nhân, cùng chân tướng cách gần đến như vậy.

Chỉ là chuyện cũ đã qua, lúc này rối rắm tự trách đều là uổng công, Tần Chi cũng không mặc kệ chính mình hãm ở trong loại cảm xúc này bao lâu.

Hai người một lần nữa trở về nhà chính ngồi xuống.

Tần Chi dẫn đầu nói: “Chúng ta, rất giống.”

Giống nhau kỳ quái, chỉ có khi hai người cùng khung mới có thể bị liếc mắt một cái nhìn ra giống nhau.

Hai người liếc nhau, dường như đều nhìn thấy sự chắc chắn trong mắt đối phương.

Chỉ là đều không nói ra miệng.

Một người là quân nhân tại chức, làm việc chú ý chứng cứ, suy đoán chỉ có thể là suy đoán, trước khi chuyện có kết luận, mặc dù có đồng tình, nhưng lý trí mà khắc chế.

Một người khác sống cả đời, có thể từ trong cực khổ tìm được hoa nở, tự đắc vui vẻ, hành sự tràn ngập trí tuệ cuộc sống, hơn nữa rèn luyện ở dị thế, tính cách cương nghị quả quyết.

Bình thường không lộ ra, vào thời khắc quan trọng liên quan đến thân thế này, Tần Chi bình tĩnh mà xem kỹ.

An Quỳnh cười hỏi: “Mười bảy năm trước, trong nhà tôi xuất hiện một ít biến cố, cô có hứng thú nghe một chút hay không?”

Tần Chi gật đầu, yên lặng rót đầy nước trong ống trúc cho An Quỳnh.

An Quỳnh nói tiếng cảm ơn, êm tai nói.

Mười bảy năm trước, An Quỳnh mười tuổi, đối với chuyện xảy ra trong nhà đã có ấn tượng.

Ngày đó, cô ấy giống như trước cùng đồng bọn đi trong đại viện chơi một vòng rồi vui vẻ về nhà.

“Chú!” Vào phòng khách, An Quỳnh nhìn thấy An Dịch đã vui vẻ vọt tới.

Cô ấy thích chú nhất, lúc chú rảnh sẽ dẫn cô ấy đi chơi khắp nơi, cũng sẽ không nói cô ấy bướng bỉnh, không có dáng vẻ con gái.

“Chú, lần này chú trở về có thể ở lại vài ngày không, có thể ở cùng cháu lâu hay không?”

An Dịch vẻ mặt tươi cười, dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu cô ấy, nói: “Chú có nhiệm vụ trong người, lần này về nhà là cố ý dành thời gian tới báo tin vui.”

An Quỳnh nhìn ông nội cũng lộ vẻ vui mừng, tò mò hỏi: “Vui gì?”

“Tiểu Quỳnh, cháu sắp có em gái rồi!”

An Quỳnh kinh ngạc vui vẻ nói, “Chú, khi nào thì chú đưa em gái về nhà, cháu có thể dẫn theo em ấy đi chơi, cháu đưa súng nhỏ của cháu cho em ấy!”

Đây chính là thứ cô ấy thích nhất, các đồng bọn nhỏ của cô ấy cũng chỉ có thể nhìn không thể sờ!

Tươi cười của An Dịch càng nhu hòa, ông ấy nói: “Cám ơn Tiểu Quỳnh, cháu thật sự là một người chị tốt, nhưng phải đợi thêm mấy tháng nữa em gái mới có thể gặp cháu.”

Sau đó ông ấy nói với An Lập Tín: “Cha, con phải đi.”

“Được, hiện tại con không phải một người, phải càng thêm cẩn thận.” An Lập Tín nghiêm mặt dặn dò, vừa cười nói, “Chấp hành xong nhiệm vụ nhanh đưa Doanh Lan về.”

Điều kiện chữa bệnh của kinh thành tốt hơn tỉnh Hồ.

Ánh mắt An Quỳnh lấp lánh lắng nghe, cô ấy chỉ từng gặp thím nhỏ vào ngày chú kết hôn vài năm trước, là một người rất xinh đẹp.

Thím nhỏ nhìn thấy cô ấy, còn nhét bánh ngọt kẹo đầy túi nhỏ của cô ấy.

Cô ấy thích thím nhỏ!

Cô ấy nghĩ, em gái nhất định cũng rất xinh đẹp, cô ấy rất mong đợi.

An Dịch đứng nghiêm cúi chào, lại sờ sờ đầu An Quỳnh rồi xoay người rời đi.

An Quỳnh chưa từng nghĩ tới, từ đó về sau, cô ấy không còn gặp lại chú nữa.

 “Mấy tháng sau, ông nội nhận được tin tức thím nhờ người đưa đến, nói thím đã sinh, không còn sức chăm sóc đứa bé, xin ông nội phái người đón đứa bé về kinh thành.”

An Quỳnh uống một ngụm nước, tiếp tục nói: “Ông nội sợ trên đường xuất hiện biến cố gì, tự mình đi Hồ tỉnh.”

“ Khi đó tôi rất vui vẻ, rất chờ mong, thúc giục ông nội mau đi mau về, nhưng không hiểu sự chần chừ và lo lắng ẩn nhẫn trong mắt ông.” Cô ấy cười khổ một tiếng.

Đại khái một tháng sau, An Lập Tín ôm một tã lót phong trần mệt mỏi chạy về nhà.

“Ông nội, chú và thím đâu?” 

“Đây là em gái sao? Mau cho cháu xem một chút.” 

“Đúng, đây là em gái.” An Lập Tín nói, không trả lời câu hỏi vì sao An Dịch và Doanh Lan không cùng trở về.

An Quỳnh nhìn đứa bé gầy yếu trong tã lót, theo bản năng nhíu mày: “Đây không phải là em gái cháu, nó không giống chú thím chút nào!”

Cũng không đẹp chút nào!

Những lời này, An Quỳnh không nói ra khỏi miệng.

Ông nội đã cảnh cáo cô ấy, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

An Lập Tín không so đo lời nói của cô ấy, mà kiên nhẫn giải thích với cô ấy: “Em bé còn chưa mở ra, còn chưa nhìn ra gì, chờ lớn hơn chút, giống như cháu vậy.” 

“Thật vậy sao?” An Quỳnh hỏi.

An Lập Tín gật đầu.

“Vậy chờ em ấy giống chú thím, cháu sẽ đưa súng cho em ấy.”

An Quỳnh nói xong, rón rén nắm tay đứa bé, nói: “Em gái, em mau lớn lên nha.” 

“Súng nhỏ của tôi vẫn chưa đưa ra ngoài.” An Quỳnh nhìn Tần Chi nói.

Tần Chi trầm mặc.

Suy nghĩ một lát, An Quỳnh lại nói một câu: “Trước khi tôi xuất phát chấp hành nhiệm vụ lần này, ở kinh thành có nhìn thấy một sườn mặt nam đồng chí, giống An Văn, gần như giống nhau như đúc.” 

“Khác với chúng ta, bọn họ có ngoại hình giống hệt nhau. Tôi vốn định sau khi về kinh thành sẽ điều tra kỹ.” 

“An Văn?” Tần Chi đọc ra cái tên này, nghĩ tới người phụ nữ không ai bì nổi kiếp trước kia.

An Quỳnh gật đầu, tỏ vẻ đứa nhỏ được An Lập Tín ôm về nhà được đặt tên này.

Nhiều sự trùng hợp như vậy, nếu như người giống An Văn kia chính là em trai Tần Hưng Diệu của cô.

Vậy thì sự thật được phơi bày ngay cả khi không có bằng chứng.

Trong sân, Tào Xán Dương theo thói quen sờ sờ ngực bị thương, hôm nay anh ấy lại đây, ngoại trừ muốn cảm ơn ơn cứu mạng của Tần Chi, quan trọng nhất, là muốn biết là ai đã cứu anh ấy.

Thần y lợi hại như vậy, anh ấy phải nêu tên ở trước mặt người ta, trước ôm chặt đùi.

Nói như vậy, về sau có gì nguy hiểm, anh ấy trực tiếp đi lên là được, ai bảo mình có hậu trường cứng rắn, so với người khác nhiều hơn mấy cái mạng chứ.

Chính là oai như vậy!

Trên mặt Tào Xán Dương lộ ra một nụ cười bỉ ổi.

Nghĩ đến sau này tất cả phần tử phạm tội nhìn thấy anh ấy liền sợ tới mức hô to: “Tào Diêm Vương không sợ chết tới rồi, mọi người chạy mau.” Anh ấy liền “Hắc hắc” vui vẻ cười ra tiếng.

Đào Vân Tùng: ?

Trong nhà chính, An Quỳnh hỏi Tần Chi: “Người nhà cô đối xử tốt với cô không? Cô có cảm thấy chỗ nào không thích hợp không?” 

Tần Chi biết An Quỳnh hỏi gì?

Cô lắc đầu, nói: “Không, bọn họ đối với tôi rất tốt.” 

Cho tới bây giờ, cô quả thật không cảm thấy người trong nhà đối xử khác biệt với cô có gì không đúng.

Trong gia đình có nhiều con, cha mẹ thiên vị con cái là chuyện rất bình thường.

Sau khi Tần Chi uống một ngụm nước, nhớ tới không lâu sau sẽ nhận được thư của mẹ, nói chị sắp kết hôn, thiếu của hồi môn sẽ bị nhà trai xem thường, sau khi tố khổ, mở miệng hỏi cô lấy một trăm đồng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp