Mộ Minh Đường đỏ mặt. Câu cuối của Tạ Huyền Thần nghe qua chẳng có gì, bởi nàng thực sự thấy mình nói có lý, khiến người ta thương cảm. Nhưng ghép chung với câu trước đó của Tạ Huyền Thần thì lại có chút mơ hồ, không rõ ràng.
Mộ Minh Đường không biết Tạ Huyền Thần nói ra lời này chỉ là thuận miệng, hay hắn thực sự có hàm ý nào đó. Nàng sợ mình nghĩ nhiều rồi tự đa tình, nên vội vàng nói: "Thôi được rồi, ta buồn ngủ, ngủ thôi."
Tạ Huyền Thần không bất ngờ gì với kết quả này, hắn gật đầu, đứng dậy xoa xoa tóc Mộ Minh Đường, nói: "Tóc còn chưa khô hẳn, đợi thêm một chút."
Động tác của Tạ Huyền Thần vô cùng tự nhiên, Mộ Minh Đường đã dần quen với những cử chỉ thân mật giữa hai người, đến nỗi không còn thấy gì bất thường nữa. Nàng cũng sờ sờ lên ngọn tóc, nói: "Ta thấy khô gần hết rồi."
"Chờ thêm chút nữa." Tạ Huyền Thần nói:"Phần chân tóc chưa khô, đi ngủ ngay dễ bị đau đầu."
Mộ Minh Đường đành gật đầu đồng ý. Sau khi nói xong, không biết nghĩ tới điều gì, nàng bỗng bật cười: "Thật khó mà tưởng tượng được những lời này lại từ miệng ngài nói ra. Ngài không bao giờ lo lắng điều gì, sống thì qua loa, vậy mà cũng để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt như thế sao?"
Câu này Tạ Huyền Thần không thể phản bác, bởi vì đó là điều hắn được mẫu thân mình dạy từ nhỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT