Xung quanh vẫn còn rất nhiều người, vậy mà Tạ Huyền Thần thản nhiên đòi ngủ cùng, giọng điệu lại vô cùng đường hoàng. Mộ Minh Đường nhanh chóng liếc mắt qua hai bên, nói: "Ta còn có việc, ngài tự mình đi ngủ đi."
"Ngươi không ngủ cùng ta, vậy ta không ngủ nữa. Dù sao ta cũng đang đau đầu, ngủ không nổi."
Trời ạ, Mộ Minh Đường thực sự không biết nói gì với hắn nữa. Nàng muốn gỡ khối kẹo mạch nha đầy tuổi đang bám dính này ra, nhưng vai lại bị hắn ôm chặt, kéo không ra, mà tránh cũng không được, chỉ có thể từ chối thẳng thừng: "Không được, ta mới vừa dậy."
"Vừa dậy thì sao chứ? Vừa dậy thì không được ngủ tiếp à?"
Các nha hoàn cúi đầu, nén cười. Mộ Minh Đường khẽ ho một tiếng, nghiêm nghị nói với họ: "Ở đây không cần các ngươi nữa, đi chuẩn bị cơm đi."
"Vâng."
Chờ các nha hoàn lui xuống, Mộ Minh Đường lập tức nhích vai, tức giận trừng mắt nhìn Tạ Huyền Thần: "Ngồi ngay ngắn lại, ngài như vậy còn ra thể thống gì nữa? Để hạ nhân nhìn thấy thì còn đâu hình tượng của một gia chủ nữa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play