Cuối năm, nhiều quan viên trở về kinh để báo cáo công việc, Chúc gia cũng không ngoại lệ. Phụ thân của Chúc Vũ Thanh, Chúc Dương Hoành, vừa được thăng chức thành Phó sứ Xu Mật Viện, nên cả nhà Chúc gia theo chân ông về Kinh thành. Chúc thái thái nghĩ đến việc nhi nữ mình đã gần đến tuổi cập kê, liền muốn nhân dịp này tìm cho con một mối hôn sự tốt. So với biên cương hẻo lánh, thì Kinh thành vẫn là nơi tập trung nhiều thanh niên tài tuấn hơn.
Thực ra, Chúc Vũ Thanh không hiểu lắm về chức vị mới của phụ thân có khác gì so với trước kia, nhưng nàng biết rõ một điều, kể từ khi chiếu chỉ thăng chức của phụ thân được ban xuống, phụ thân và mẫu thân nàng đều rất vui mừng, các đồng liêu cũng liên tục tới nhà chúc mừng. Nghĩ vậy, Chúc Vũ Thanh chắc mẩm rằng phụ thân đã được thăng chức.
Chúc thái thái trên đường đi không ngừng thở dài: “Thăng quan đối với võ quan chẳng hề dễ dàng, luôn bị đè ép khắp nơi. May mà lần này cũng có thể điều về Kinh rồi. Ta đã nhiều năm chưa về lại Kinh thành, không biết Kinh thành giờ thay đổi thế nào.”
Chúc thái thái nhớ về những ngày còn ở Kinh thành, lại nhân tiện dặn dò nhi nữ đến nơi này rồi phải hành xử thận trọng, phải làm sao để giữ được vẻ đoan trang, điềm tĩnh. Những lời này Chúc Vũ Thanh đã nghe chán tai suốt dọc đường, nàng không khỏi ngắt lời mẫu thân: “Nương, những lời này người đã nói với con cả đoạn đường rồi. Con biết, Kinh thành và Nhã Châu không giống nhau, phải cẩn thận, nhường nhịn. Không được kiêu ngạo, hung hăng, Kinh thành đầy rẫy quan lại quyền quý, chúng ta không thể động chạm vào.”
Chúc thái thái nghe xong, đôi môi khẽ động, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Ôi, thực ra những năm trước đây, tình cảnh không đến mức như thế này. Chỉ là hiện nay, Thánh thượng e dè võ tướng, văn nhân thì bảo rằng võ tướng lộng hành, hễ nắm quyền là sẽ cát cứ nổi loạn. Chưa làm gì, đã phải chịu lép vế so với người khác. Phụ thân con đã bao năm canh giữ Tây Nam, đổ không biết bao nhiêu mồ hôi và máu, hai ca ca của con cũng đã mất mạng nơi chiến trường. Thế nhưng dù có vậy, khi phụ thân con được điều vào Xu Mật Viện, điều đầu tiên người ta nghĩ đến vẫn là đề phòng ông ấy. Thôi được rồi, những lời này không nên nói nhiều. Con chỉ cần nhớ, bỏ đi những thói quen bộp chộp của mình, ở Kinh thành trọng nữ nhân danh giá, đi không lộ chân, cười không lộ răng. Con tuyệt đối không được như trước đây, leo trèo khắp nơi nữa. Đợi con gả cho một nam nhân tốt ở Kinh thành, nỗi lo của ta suốt nửa đời cũng có thể buông bỏ...”
Chúc Vũ Thanh nghe những lời mẫu thân lặp đi lặp lại đến mức nhàm chán, nàng cảm thấy như tai mình mọc ra kén vậy. Mặc dù Chúc thái thái đã nghiêm cấm, nhưng Chúc Vũ Thanh vẫn không nhịn được mà vén rèm xe, len lén nhìn ra ngoài đường phố.
Những tửu lâu lớn và đẹp đẽ mọc lên san sát, người bán hàng rong dọc đường mời chào vô số món đồ lạ, và những cô nương mặc trang phục sặc sỡ, dáng vẻ con nhà quyền quý, cười nói vui vẻ, đi ngang qua mà không hề có người hầu theo sau. Cảnh tượng này khiến Chúc Vũ Thanh nhìn không rời mắt. Thì ra, đây chính là Kinh thành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play