Sau bữa trưa, Tạ Huyền Thần chỉ chợp mắt được một lúc thì tỉnh dậy.
Gần đây, thời gian hắn hôn mê càng ngày càng ngắn, mỗi ngày chỉ có thể duy trì tỉnh táo khoảng bốn canh giờ. Khi hắn tỉnh dậy, Mộ Minh Đường khoác thêm áo choàng cho hắn, rồi cùng hắn ra hoa viên tản bộ. 
Nói là tản bộ, thực ra cây cỏ lúc này đã xơ xác, cảnh vật tiêu điều, chẳng có gì đáng để ngắm. Nhưng Mộ Minh Đường mỗi ngày vẫn kiên trì kéo Tạ Huyền Thần đi dạo, thực ra mục đích chính là để rèn luyện thân thể và có thêm chút thời gian riêng tư để trò chuyện.
Bởi vì xung quanh Tạ Huyền Thần và Mộ Minh Đường luôn có người giám sát, chỉ khi đóng cửa ngủ vào buổi tối hoặc ra ngoài dạo chơi, họ mới có thể có chút không gian riêng tư. Tuy nhiên, nói chuyện vào buổi tối không phải lúc nào cũng an toàn, ngược lại khi ra ngoài tản bộ, không gian rộng rãi, dễ dàng quan sát, lại thích hợp hơn để nói những lời thầm kín. 
Mộ Minh Đường để ý thấy những người giám sát đã đi cách xa, liền hạ giọng, cố gắng làm như đang nói chuyện phiếm, hỏi: “Sáng nay, Hoàng đế lại gửi vật thưởng tới, là vì chuyện chúng ta chơi khăm Tưởng Minh Vi. Ngài nghĩ chúng ta có nên nhận không?”
“Nhận đi.” Tạ Huyền Thần đã lường trước việc này, nói: “Ông ta thích phô trương thanh thế, đặc biệt là dùng danh tiếng xấu của ta để làm nổi bật phẩm hạnh cao thượng của ông ta. Dù sao thì cũng không phải lần một lần hai, ngươi chỉ cần yên tâm nhận lấy là được.”
“Nhưng ông ta làm thế chẳng phải cố ý bôi nhọ danh tiếng của ngài sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play