Mộ Minh Đường hét lên câu "Sàm sỡ tẩu tẩu" xong, Tạ Huyền Tế giận đến mức ngực phập phồng, nhưng cuối cùng cũng không dám làm gì nàng.
Hoàng đế và Kỳ Dương Vương vị trí vốn đã khó xử, Tạ Huyền Tế là con ruột của Hoàng đế, đối với vị đường huynh từng là người thừa kế ngai vàng này, mối quan hệ càng thêm khó khăn.
Đặc biệt là Kỳ Dương Vương hiện giờ còn đang hôn mê bất tỉnh, họ không làm gì đã dễ bị tai tiếng, huống hồ là chủ động gây sự với người của Kỳ Dương Vương. Dù sao Kỳ Dương Vương không tỉnh, cả nhà Hoàng đế là người được lợi nhất. Hiện tại lý học đang thịnh hành, nam nữ phân biệt ngày càng nghiêm ngặt, tiểu thúc và tẩu tẩu vốn đã phải tránh hiềm nghi, nhất là khi đường huynh còn hôn mê bất tỉnh, nằm liệt giường, Kỳ Dương Vương tuy còn sống nhưng Mộ Minh Đường chẳng khác nào thủ tiết. Một góa phụ trẻ trung, xinh đẹp, nếu nàng la lên một tiếng rằng Tạ Huyền Tế sàm sỡ nàng, Tạ Huyền Tế thật sự không chịu nổi.
Tạ Huyền Tế đành xám mặt buông tay, Mộ Minh Đường thấy vậy vừa hả hê vừa thỏa mãn. Người xuất thân thấp kém không hiểu thế nào là phong độ lễ nghi, không biết thế nào là không khiêm nhường, chỉ biết rằng đã được thế thì phải thắng lợi, kẻ sa cơ đã ngã xuống nước thì phải đánh cho nhừ tử.
Mộ Minh Đường giơ tay kéo ống tay áo, một tay vuốt tóc qua bên tai, giọng nói mỉa mai: "Danh tiếng Tấn Vương điện hạ bên ngoài ôn nhu như ngọc, ngài hành xử cẩn trọng một chút. Dù sao ta cũng là tẩu tẩu chưa qua cửa của ngài, tình trạng huynh trưởng như nào ngài cũng biết, nếu ta có chuyện gì bất trắc, bị thương chỗ nào, lời bàn tán của người ngoài đủ để dìm chết ngài."
Mộ Minh Đường nói xong, liếc xéo Tạ Huyền Tế một cái, đắc ý bước ra ngoài. Lúc gặp nha hoàn đứng ngoài cửa, nàng dường như bị ngăn cản, nàng cười lạnh một tiếng, không chút e dè nói: "Còn không mau tránh ra? Ta là Kỳ Dương Vương phi được chính Hoàng thượng phê chuẩn, các ngươi dám chọc giận ta sao?"
Kẻ tiểu nhân đắc chí, quên mất mình là ai! Tạ Huyền Tế vốn ôn hòa lễ độ, mọi người gặp đều cung kính gọi một tiếng "Tấn Vương gia", nữ tử từng tiếp xúc cũng toàn là thiên kim tiểu thư, ổn trọng lễ nghi như Tưởng Minh Vi, hắn khi nào gặp phải một kẻ ngang ngược như Mộ Minh Đường?
Tạ Huyền Tế giận đến mức mặt đen như đáy nồi, biểu cảm của Tưởng Hồng Hạo cũng rất khó coi. Tưởng Hồng Hạo thực sự không ngờ Mộ Minh Đường lại là một kẻ nghiệp chướng như vậy, nếu biết trước, ông tuyệt đối sẽ không đưa Mộ Minh Đường đến trước mặt Tấn Vương. Giờ thì Mộ Minh Đường ngay trước mặt Tấn Vương chế nhạo Tưởng gia, không chỉ mất mặt mà còn khiến Tấn Vương bị chọc tức.
Tưởng Hồng Hạo vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, đợi khi không còn nghe thấy động tĩnh của Mộ Minh Đường, ông vội vàng tiến lên, chắp tay cúi đầu trước Tạ Huyền Tế: "Tấn Vương thứ tội, dưỡng nữ vô phép, mạo phạm điện hạ. Nàng vốn là con nhà thương, xuất thân thấp kém, hiểu biết không nhiều, trong đầu trống rỗng. Tấn Vương điện hạ đại lượng, xin đừng so đo với kẻ ngu ngốc."
Tạ Huyền Tế gật đầu, miễn cưỡng nhẫn nhịn. Thực tế là hắn không nhẫn cũng không được, như Mộ Minh Đường đã nói, Hoàng đế hôm nay vừa khen ngợi Tưởng gia trên triều đình vì hiểu đại nghĩa, gánh vác nỗi lo cho vua, chủ động gả nhị tiểu thư cho Kỳ Dương Vương, lần này Hoàng đế đã đích thân nhắc đến nhị tiểu thư của Tưởng gia, dù Tưởng gia đột nhiên bị thiên thạch rơi trúng, họ cũng không thể để Mộ Minh Đường gặp bất cứ sơ suất nào.
Tưởng Hồng Hạo nói đủ thứ lời hay ý đẹp, mới khiến Tạ Huyền Tế quay lại chỗ ngồi. Nha hoàn lại dâng trà, ông và hiền tế nhường nhau, lần lượt ngồi xuống.
Tưởng Hồng Hạo vuốt râu, nói: "Chuyện hôm nay, may nhờ Tấn Vương giúp Tưởng gia nối kết với Hoàng thượng. Nếu không có Tấn Vương, chuyện của dưỡng nữ và Kỳ Dương Vương cũng không nhanh chóng định xong. Tấn Vương cứ yên tâm, Mộ Minh Đường nhận ân huệ của Tưởng gia, Tưởng gia đối với nàng ân trọng như núi, nàng báo đáp Tưởng gia là lẽ đương nhiên. Giờ nàng biết điều là tốt, nếu dám chống đối, dù chết cũng phải chết ở phủ Kỳ Dương Vương."
Tưởng Hồng Hạo đang vòng vo trấn an Tạ Huyền Tế, dù sao cũng có tiền lệ của Tưởng Minh Vi, nếu Mộ Minh Đường lại bỏ trốn lần nữa, Tưởng gia sẽ không còn mặt mũi gặp ai.
Tạ Huyền Tế gật đầu, nói: "Nhạc phụ nói quá lời, Minh Vi là vị hôn thê của ta, chuyện của Tưởng gia cũng là chuyện của ta."
Tưởng Hồng Hạo nghe vậy thì yên tâm, là một người phụ thân, thấy vị hôn phu chưa cưới của nhi nữ vẫn sắt son một lòng một dạ, lại còn vì gia đình chạy đôn chạy đáo, không oán không hối, e rằng không có người phụ thân nào lại không vui lòng. Tưởng Hồng Hạo cũng rất tự hào, với sự giúp đỡ của Tấn Vương, chuyện Tưởng Minh Vi bỏ trốn, đặt gia tộc vào tình thế bất lợi cũng có thể bỏ qua.
Tưởng Hồng Hạo nghĩ đến đây lại có chút băn khoăn. Là phụ thân, đối với nhi nữ đã trưởng thành, không tiện hỏi quá kỹ, nhưng nhi nữ đã mất tích một năm, trong thời gian đó không có tin tức, lại nghe nói hôm mất tích còn đi cùng một nam tử Bắc Nhung... Tưởng Hồng Hạo thực sự không thể không nghĩ nhiều. Tưởng thái thái tất nhiên khẳng định nhi nữ vẫn trong sạch, Tưởng Minh Vi dù sao cũng là nhi nữ ông nuôi nấng, Tưởng Hồng Hạo không nghi ngờ nhi nữ không biết giữ gìn, nhưng những lời đàm tiếu của thiên hạ thì không màng đến phẩm hạnh của nàng ra sao.
Việc Tưởng Minh Vi mất tích một năm, thực sự là một vết nhơ.
Huống hồ Tưởng Hồng Hạo không để ý nhi nữ thời niên thiếu mắc sai lầm, nhưng còn Tạ Huyền Tế thì sao? Nam nhân nào có thể không để ý việc vị hôn thê của mình từng bỏ trốn với một nam nhân ngoại tộc khác, còn sống chung một năm?
Tưởng Hồng Hạo không dám nhắc đến, nhưng Tạ Huyền Tế dù sao cũng là người Hoàng tộc, nếu không để hắn xóa bỏ khúc mắc, sau này e rằng sẽ sinh ra tai họa. Tưởng Hồng Hạo ngập ngừng một lúc, giả vờ như vô tình nói: "Tấn Vương, ngài và Minh Vi từ nhỏ đã hợp duyên, bọn trẻ ở con ngõ Kiến An chỉ có ngài và Minh Vi là chơi thân với nhau nhất. Sau khi chuyển vào Kinh thành, hàng xóm không còn sống gần nhau, quan hệ cũng dần thưa thớt, chỉ còn hai người là vẫn gắn bó. Ta làm phụ thân nhìn thấy hai người có ngày hôm nay, thực sự rất cảm động. Chỉ là Minh Vi từ nhỏ tính cách cứng đầu, năm 14-15 tuổi, đúng là thời điểm tâm trạng nhạy cảm của thiếu niên, mà ta vừa mới chuyển vào Kinh thành, bận rộn xử lý công việc triều đình, mẫu thân nàng cũng không rảnh, lơ là tâm tư của nàng. Không biết thế nào mà nàng lại bỏ nhà ra ngoài tìm tự do. Đây là lỗi của ta với tư cách là một người phụ thân, Tấn Vương..."
"Nhạc phụ." Tạ Huyền Tế giơ tay ngăn lời Tưởng Hồng Hạo, nói: "Hai nhà chúng ta từ nhỏ đã sống cạnh nhau, từ khi ta có ký ức, rất nhiều lần đều ở Tưởng gia dùng bữa, Tưởng thái thái cũng chăm sóc ta rất nhiều. Ta thật lòng gần gũi với Tưởng gia, và Minh Vi lại là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, sao ta có thể nghi ngờ nhân cách của Minh Vi? Những lời như vậy nhạc phụ sau này đừng nói nữa, như thế là sỉ nhục Minh Vi, cũng là sỉ nhục tình cảm của ta dành cho Minh Vi. Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, Minh Vi chỉ là nhất thời nghĩ sai, chỉ cần bây giờ nàng đã trở về là đủ rồi."
Tưởng Hồng Hạo nghe những lời này thì yên tâm, ông chắp tay cúi đầu trước Tạ Huyền Tế, nâng chén nói: "Tấn Vương phẩm hạnh cao quý, quang minh lỗi lạc, hạ quan vô cùng kính phục! Hạ quan lấy trà thay rượu, kính Tấn Vương một chén."
"Sao ta có thể xứng đáng?" Tạ Huyền Tế hơi tránh, nâng chén nói: "Lẽ ra là ta kính nhạc phụ mới đúng."
Trong thư phòng, Tưởng Hồng Hạo và Tạ Huyền Tế nhường nhịn nhau, không khí vui vẻ, nhưng trong chính phòng của Tưởng phủ, không khí lại hoàn toàn ngược lại.
"Dựa vào cái gì?" Tưởng Minh Vi đập mạnh chiếc trâm hoa xuống đất, quay lưng lại nói: "Nàng ta chỉ là một kẻ lưu manh thấp hèn, tại sao lại để nàng ta gả cho Tạ Huyền Thần, làm Kỳ Dương Vương phi?"
"Chậc, đứa trẻ này!" Tưởng thái thái trách yêu một cái nhìn Tưởng Minh Vi, cúi người nhặt chiếc trâm hoa tinh xảo, đặt lại lên bàn: "Đây là mẫu mới nhất của Lân Lăng Các, ngoài kia bao nhiêu người xếp hàng cũng không mua được đâu. Chỉ riêng chiếc trâm hoa này thôi, giá đã bằng cả năm sinh hoạt của một gia đình bình dân trong thành rồi."
Tưởng Minh Vi vừa vứt đồ đi đã hối hận. Rõ ràng trước khi trọng sinh, ước mơ lớn nhất của nàng là quay lại Đông Kinh, trở về thời chưa xuất giá, hưởng niềm vui bên gối phụ mẫu.
Tưởng Minh Vi không khỏi nhớ lại những ngày đen tối tuyệt vọng đó, một chiếc giường đơn sơ, một gian cung điện rõ ràng mang đậm phong cách dị quốc, đã giam cầm cả đời nàng.
Thực ra không lâu trước, Tưởng Minh Vi không phải là tiểu thư nhà quan lớn ở Đông Kinh, mà là phi tử người Hán của hoàng đế Bắc Nhung Gia Luật Diễm.
Tưởng gia thực ra không phải là danh gia vọng tộc ở Kinh thành, quan vị của Tưởng Hồng Hạo cũng chưa thăng đến phó tướng. Ban đầu, Tưởng gia chỉ là một gia đình quan nhỏ ở Lâm An, Tưởng Hồng Hạo là một văn quan thất phẩm trong phủ nha, so với nhà bình dân thì yên ổn hơn, nhưng cũng không thể coi là giàu có. Cả con phố xung quanh đều là những gia đình có hoàn cảnh tương tự.
Tạ gia, cụ thể là gia đình Tạ Thụy, sống ngay cạnh Tưởng gia. Cả con hẻm nơi họ ở gọi là ngõ Kiến An, người lớn trong nhà không cho trẻ con qua lại với con nhà bình dân, thương nhân, vì vậy đám trẻ chỉ có thể tìm bạn chơi trong ngõ. Tưởng Minh Vi và Tạ Huyền Tế tuổi tác tương đồng, nhà ở gần nhau, người lớn cũng có ý gán ghép, nên hai người từ nhỏ đã thân thiết.
Tưởng Minh Vi khi còn nhỏ có gương mặt đẹp, nổi bật trong đám bạn cùng trang lứa, rất được các thiếu niên trong vùng yêu mến. Còn Tạ Huyền Tế học giỏi, dáng cao, từ nhỏ đã biết thu phục tùy tùng*, là đầu sỏ trong đám trẻ. Hai người họ giống như tài tử giai nhân, tiên đồng ngọc nữ trong vòng tròn đó, thanh mai trúc mã của nhau. Vì tuổi trẻ còn kiêu ngạo, khi có ai đùa giỡn Tưởng Minh Vi nàng đều giận, chỉ khi người ta đùa rằng nàng sẽ gả cho Tạ Huyền Tế, Tưởng Minh Vi mới đỏ mặt chạy đi.
(*): có thể hiểu là đàn em. Đàn em của một băng nhóm nào đó chứ không phải là đàn em trong Tiền bối - Hậu bối nha.
Người lớn trong nhà cũng có ý muốn họ kết thành phu thê, lúc đó hai nhà Tưởng Tạ chỉ là gia đình nhỏ giàu có, kết thân hàng xóm là lựa chọn tốt nhất, không ai nghĩ xa hơn. Hơn nữa, Tưởng Minh Vi đồng ý cho các tỷ muội trêu chọc về chuyện nàng và Tạ Huyền Tế, còn có một lý do khác.
Đó là trong ngõ có lời đồn rằng, Tạ Huyền Tế có một đại bá làm quan to ở Kinh thành, còn có một người đường huynh xuất sắc.
Nhưng Tạ gia không ai gặp qua, chuyện này cũng chỉ là lời đồn giữa các ông bà tám chuyện, không ai biết thật giả. Tuy nhiên, đối với đám trẻ con, có một đại bá ở Kinh thành đã là một chuyện rất đáng tự hào, vì vậy Tạ Huyền Tế có địa vị cao nhất, mặt mũi cũng to nhất. Tưởng Minh Vi có tính cách kiêu ngạo, người như vậy làm hôn phu thì mới xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của nàng.
Biến cố xảy ra khi Tưởng Minh Vi mười hai tuổi. Năm Hồng Gia thứ ba, ngõ Kiến An đột nhiên đầy xe ngựa, một hàng thị vệ oai phong đứng trước cửa Tạ gia, nói Tạ tướng quân có lệnh, muốn đón gia đình đệ đệ Tạ Thụy vào kinh.
Hóa ra lời đồn về Tạ gia là thật, Tạ Huyền Tế thật sự có một đại bá làm quan to! Tạ Huyền Tế trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám trẻ con bước lên xe ngựa, tiền hô hậu ủng, đi về Kinh thành. Không lâu sau, người trong ngõ Kiến An lần lượt được thăng quan, phụ thân của Tưởng Minh Vi cũng trong số đó, được điều về Kinh thành.
Tưởng Minh Vi lúc đó mới biết, quan to trong Kinh thành, rốt cuộc là khái niệm gì.
Ngày Tưởng Minh Vi đến Kinh thành, cả nhà Tạ Thụy và Tạ Huyền Tế đều đích thân chờ đón ở cổng thành, đón họ vào kinh. Khi người lớn trong hai nhà đang trò chuyện tại cổng thành, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, một thiếu niên cưỡi một con ngựa trắng, linh hoạt lách qua đám đông, tốc độ không giảm chút nào.
Người canh cổng thấy cổng thành náo loạn, lớn tiếng quát tháo người vào thành phải xuống ngựa, nhưng khi chạy đến gần, nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên, tất cả đều im lặng. Tưởng Minh Vi đang bị cảnh tượng Đế vương Kinh thành làm cho choáng ngợp, đột nhiên thấy một cảnh tượng người quyền quý hoành hành ngang ngược chỉ có trong kịch nam trung, sợ đến nỗi không nói nên lời. Lúc này, Tạ Huyền Tế bên cạnh chạy lên hai bước, lớn tiếng gọi: "Nhị ca."
Thiếu niên quay đầu lại, chỉ nhìn họ một cái, rồi lại giục ngựa biến mất trên phố.
Ánh nhìn đó, Tưởng Minh Vi vẫn nhớ rõ. Cả đời nàng không thể quên được cảnh tượng choáng ngợp tại cổng Chu Tước, cũng không thể quên được, lần gặp gỡ ngắn ngủi đó.
Thiếu niên đó, chính là Tạ Huyền Thần. Sau này Tưởng Minh Vi mới biết, đại bá của Tạ Huyền Tế đúng là làm quan to trong kinh, nhưng Tạ gia có quyền thế hiện nay, không chỉ nhờ vào đại bá của Tạ Huyền Tế là Tạ Nghị.
Một nửa quyền thế của Tạ gia, đều đến từ thiếu niên kiêu ngạo đẹp đẽ đó, Tạ Huyền Thần. Sau này Tưởng Minh Vi mới biết từ miệng người khác, khi nàng gặp Tạ Huyền Thần ở cổng thành, hắn đã được phong làm Võ An Hầu. Mới mười lăm tuổi, đã được phong hầu, hành tẩu trước mặt vua. Số binh sĩ dưới tay hắn, về số lượng đã ngang với phụ thân hắn Tạ Nghị.
Lần gặp đó đã gây ấn tượng sâu đậm với Tưởng Minh Vi, nàng tự cho mình là tài nữ hiếm có, thực ra ở Kinh thành chỉ là một tiểu thư không có địa vị. Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy, chẳng qua là một công chúa nhỏ trong hẻm mà thôi.
Tưởng Minh Vi bị cú sốc nặng, từng là gia đình ngang hàng với Tạ gia, nhưng sau khi vào Kinh thành, có một đại bá làm quan to, có một người đường huynh lừng danh như vậy, địa vị của Tạ Huyền Tế và Tưởng Minh Vi không thể so sánh. Sự chênh lệch vi diệu đó khiến Tưởng Minh Vi vô cùng tự ti, sau này Tạ gia tạo phản, cát cứ binh quyền, Tạ Huyền Tế trở thành Hoàng tộc, Tưởng Minh Vi trong lòng càng bức bối.
Vì vậy, năm Tuy Hòa nguyên niên, khi nghe phụ mẫu nói trong cung có ý muốn nàng và Tạ Huyền Tế thành thân, sự phản kháng trong lòng nàng lên đến đỉnh điểm. Đúng lúc đó Kinh thành lẫn vào một gian tế Bắc Nhung, Gia Luật Diễm đột nhập vào phòng nàng, Tưởng Minh Vi dùng thân phận vị hôn thê của Tạ Huyền Tế che chở cho Gia Luật Diễm, sau đó bị sự phóng khoáng, không bị ràng buộc của Gia Luật Diễm hấp dẫn, cùng hắn ước định trốn đi vào đêm Thượng Nguyên.
Tưởng Minh Vi sau này nghĩ lại, vô cùng hối hận về quyết định đó. Cuộc đời nàng, phúc phận của nàng, từ giây phút đó đã bị chuyển sang người khác.
Trong kiếp trước, Tưởng Minh Vi theo Gia Luật Diễm đến Bắc Nhung, sống trong Vương phủ của Gia Luật Diễm. Khi đó nàng mới biết, hóa ra Gia Luật Diễm cũng là Vương tử, thảo nào hôm đó Kinh thành xôn xao.
Từ khi Tưởng Minh Vi theo Gia Luật Diễm về Bắc Nhung, tất cả mọi người đều ngầm hiểu nàng là người của Gia Luật Diễm. Nhưng trên đường đi, Gia Luật Diễm không hề vượt qua giới hạn, nàng sống cùng hắn một năm, hai người mới có quan hệ nam nữ. Sau đó, Tưởng Minh Vi đương nhiên trở thành người của Gia Luật Diễm, nhưng cũng chỉ là người của hắn.
Nàng là người Hán, tất nhiên không thể làm chính phi. Sau đó Gia Luật Diễm vì tranh đoạt ngôi vị, cưới nhi nữ quý tộc Bắc Nhung, vị Vương phi đó từ nhỏ đã múa đao luyện kiếm, rất ngang ngược cũng hay ghen tuông, coi Tưởng Minh Vi là cái gai trong mắt. Tưởng Minh Vi đã từng chứng kiến cảnh tranh đấu giữa các thê thiếp, nhưng chưa bao giờ gặp người Vương phi thô bạo như vậy. Tất cả ác ý đều thể hiện rõ ràng, không chút che đậy, Tưởng Minh Vi bị hắt nước lạnh giữa mùa đông, giấu kim trong đế giày, còn bị yêu cầu hát khúc nhạc của Nghiệp triều trước mặt mọi người.
Tưởng Minh Vi không chịu nổi nhục nhã, nhưng Gia Luật Diễm vì quyền lực của gia tộc Vương phi, không bao giờ phạt nàng ta. Gia Luật Diễm bảo Tưởng Minh Vi tạm thời nhẫn nhịn, Tưởng Minh Vi nhẫn nhịn mãi, nhịn đến khi Gia Luật Diễm lên ngôi.
Nhưng lúc đó, Tưởng Minh Vi đã lớn tuổi, dung nhan bị thời gian và gió cát Bắc địa tàn phá, không còn như trước, nàng thất sủng.
Là một phi tử người Hán, thất sủng thì sẽ phải trải qua những gì, không cần nói cũng biết.
Những năm cuối đời của Tưởng Minh Vi rất khổ sở, lại đúng lúc nàng lụn bại nhất, nghe tin Nghiệp triều đổi ngôi, Hoàng hậu là Tưởng gia tiểu thư.
Tưởng gia tiểu thư? Không thể nào, phụ mẫu nàng chỉ có một mình nàng. Nàng đã ở Bắc Nhung, Tưởng gia lấy đâu ra tiểu thư?
Nàng nghe các cung nữ Bắc Nhung cười nhạo mới biết, hóa ra, phụ mẫu đã nhận nuôi một nữ tử khác, nàng ta tên là Mộ Minh Đường. Hiện giờ, nàng ta đã là Hoàng hậu của Nghiệp triều.
Trước khi chết, Tưởng Minh Vi nghe tin Nghiệp triều chuẩn bị chiến tranh, tân hoàng đế Tạ Huyền Tế muốn mang quân tiến lên phía bắc, thu hồi Yến Vân thập lục châu, nhưng chưa có tướng tài thích hợp nên chưa xuất quân.
Nghe nói, Tạ Huyền Tế bao năm qua vẫn nhớ thương thanh mai trúc mã, hoàng hậu của hắn, rất giống tỷ tỷ nàng.
Quan hệ giữa Bắc Nhung và Nghiệp triều căng thẳng, Tưởng Minh Vi, phi tử người Hán, dĩ nhiên cũng bị âm thầm xử lý trong một đêm tối trời.
Khi bị bịt miệng và mũi, Tưởng Minh Vi không biết có phải do ngạt thở mà sinh ảo giác, mà nàng như nhìn thấy những chuyện ở Nghiệp triều.
Hóa ra, câu chuyện của họ thực ra là một cuốn sách, và Tạ Huyền Tế là thiên mệnh nam chủ. Hắn là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết đại nam chủ, từ nhỏ đã tỏ ra bất phàm, sau đó từng bước thăng tiến, từ nhi tử quan nhỏ trở thành Vương gia, cuối cùng đăng cơ làm Hoàng đế.
Nửa đầu cuốn sách kể về hành trình lên ngôi của hắn, nửa sau kể về việc hắn củng cố quốc lực, mưu tính thống nhất thiên hạ. Trong đó, hậu cung của hắn là một phần quan trọng, là yếu tố điều chỉnh toàn bộ câu chuyện, hậu cung có đủ loại bạch nguyệt quang, nốt chu sa, bạn thuở nhỏ, công chúa dị tộc, mỹ nhân rắn rết, mỹ nhân băng sơn.
Tưởng Minh Vi trong đó là bạch nguyệt quang, chết sớm, được Tạ Huyền Tế nhớ nhung suốt đời. Tưởng Minh Vi đọc đến đây thì hiểu ra, thực ra nàng không chết, mà là đến Bắc Nhung, người ở Nghiệp triều không có tin tức gì về nàng, đương nhiên nghĩ nàng đã chết.
Tạ Huyền Tế rất nhớ nàng, thậm chí còn thành thân với một người giống nàng, lập làm Hoàng hậu. Người này tên Mộ Minh Đường, là dưỡng nữ của Tưởng gia, tuy xuất thân thấp kém, nhưng vì giống Tưởng Minh Vi, Tạ Huyền Tế chưa bao giờ có ý định thay Hoàng hậu.
Trước khi chết, Tưởng Minh Vi bùng lên nỗi hận vô biên, nàng hận Gia Luật Diễm bạc tình bạc nghĩa, hận Hoàng hậu độc ác ghen tuông, hận bản thân mình trẻ dại không biết, bỏ lỡ người tốt, và hận kẻ đã thay thế nàng.
Nếu không có Mộ Minh Đường, rõ ràng, nàng mới là Hoàng hậu. Người Tạ Huyền Tế yêu, vẫn luôn là nàng!
Tưởng Minh Vi trong sự hối hận mà trọng sinh, vừa tỉnh lại, biết được năm nay là Tuy Hòa thứ ba, nàng vừa mới vào lãnh thổ Bắc Nhung.
Tưởng Minh Vi không nói lời nào, quay đầu về nước.
Nàng nghĩ, cả đời này sẽ không mù quáng nữa, không chọn người tình tốt mà theo một người ngoại tộc để tìm tình yêu đích thực. Tạ Huyền Tế mới là định mệnh, với tình yêu của Tạ Huyền Tế dành cho nàng, nàng chỉ cần khẽ ngoắc tay, đối xử tốt với hắn một chút, Tạ Huyền Tế sẽ ngoan ngoãn quay lại thôi?
Còn nhị tiểu thư giả mạo kia, dựa vào việc bắt chước nàng để trở thành Hoàng hậu, cũng sớm nên trở về nơi mà nàng ta đến.
Tưởng Minh Vi gấp rút trở về Tưởng gia, may mắn kịp trước khi Tạ Huyền Tế thành hôn. Quả nhiên, nàng vừa xuất hiện, Tưởng thái thái đã đỏ mắt, Tạ Huyền Tế cũng lập tức bỏ mặc kẻ giả mạo, hỏi nàng đã đi đâu suốt thời gian qua.
Tưởng thái thái tìm lại được con, ôm Tưởng Minh Vi khóc rất lâu. Tưởng thái thái nhìn thấy Tưởng Minh Vi và Tạ Huyền Tế lớn lên, trong lòng bà đương nhiên nghĩ nhi nữ mình và Tạ Huyền Tế mới là một đôi trời sinh, người khác đều là kẻ thứ ba xen vào. Trước đây không có cách nào thì đành chịu, giờ Tưởng Minh Vi đã về, còn chỗ nào cho Mộ Minh Đường?
Mọi người đều nghĩ hôn sự nên trả lại cho Tưởng Minh Vi, Tưởng Minh Vi rất hài lòng với kết quả này, nhưng vẫn chưa đủ.
Thực ra theo ý của Tưởng thái thái, Mộ Minh Đường ngoan ngoãn nhường hôn ước, đã là rất biết điều, sau đó chuẩn bị cho nàng ta một phần hồi môn, gả cho một quan lại tầm thường, cũng coi như không uổng công nuôi dưỡng. Nhưng Tưởng Minh Vi không chịu, nàng khóc cho những đau khổ mà mình đã chịu trong một năm qua, khóc rằng mình bị phụ mẫu nhận nữ tử khác khiến nàng tổn thương sâu sắc, khóc rằng mình là người thừa... cuối cùng Tưởng thái thái cũng khóc theo, Tạ Huyền Tế đứng bên một lúc, chủ động nói hắn có cách giải quyết Mộ Minh Đường.
Tưởng Minh Vi hài lòng, yên tâm ở nhà chờ. Kết quả chờ mấy ngày, lại nhận được tin Mộ Minh Đường sắp gả cho Tạ Huyền Thần?
"Không được." Tưởng Minh Vi nghiến răng nói, giọng chắc chắn: "Nàng ta chỉ là một thương nữ, lẫn lộn trong đám lưu dân một năm, ai biết có còn sạch sẽ không. Sao nàng ta có thể gả cho Tạ Huyền Thần, còn làm chính phi?"