Trong Tấn Vương phủ, Tưởng Minh Vi dựa vào giường La Hán, nghe xong lời bẩm báo của nha hoàn, liền bực bội đặt mạnh chén trà lên bàn.
“Bận, lại là bận. Có thời gian đến thỉnh an Thái hậu, thậm chí còn có thời gian mang đồ sang nhà bên cạnh, nhưng lại không có thời gian về nhà.”
Tưởng thái thái nghe vậy liền nhíu mày, bà liếc mắt trách móc Tưởng Minh Vi một cái, nhẹ nhàng nhướng mày nhìn quanh đám nha hoàn hầu hạ. Đám nha hoàn hiểu ý, liền cúi đầu, lần lượt lui ra ngoài.
Sau khi mọi người rời đi, Tưởng thái thái thở dài một hơi, nói với Tưởng Minh Vi: “Minh Vi, chữ ‘phu’ có nét thẳng lên trời*, trước mặt bao người như vậy, sao con có thể nói về Tấn Vương như thế?”
(*): Chữ Thiên (trời) 天, chữ Phu (Chồng) 夫
“A nương, chẳng lẽ con nói sai sao?” Tưởng Minh Vi trông cũng rất ấm ức, nắm chặt chiếc khăn tay, không ngừng phàn nàn với Tưởng thái thái: “Ngày đại hôn, hắn thậm chí còn không thèm vén khăn voan lên, vừa nghe được tin tức liền đi cùng Mộ Minh Đường. Sau đó cả đêm không về, nghe nói hắn ở lại Kỳ Dương Vương phủ đến khuya, rồi lại vào cung gặp Hoàng thượng. Con cũng không phải là người vô lý, con hiểu ngày đại hôn xảy ra chuyện đột ngột, hắn không có cách nào khác, phải đi trông coi tên điên đó. Nếu chỉ là hắn sơ sót một hai ngày, con cũng có thể thông cảm. Nhưng đây có phải là chỉ một hai ngày không? Thành hôn đến nay đã bảy ngày, mẫu thân thử hỏi hạ nhân trong phủ xem, bảy ngày qua, hắn có hỏi con một câu nào không?”
Tưởng Minh Vi nói trong ấm ức, Tưởng thái thái nghe mà cũng xót xa. Thật vậy, nhi nữ mới cưới, mà hiền tế lại vắng nhà liên tiếp bảy ngày, chuyện này thực sự không dễ nghe. Nếu là người thường, Tưởng thái thái chắc chắn sẽ nghiêm khắc trách mắng, nhưng hiền tế của bà không phải là người thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play