Nằm chung trên một chiếc giường rồi nói chuyện phiếm, vậy mà nàng cũng nghĩ ra được. Tạ Huyền Thần nhắm mắt lại, lười biếng đáp một tiếng: "Ừ.”
“Hôm nay sao ngài biết ta bị nhốt lại?”
Chuyện này quá đơn giản, trước giờ mỗi lần Tạ Huyền Thần mở mắt ra, Mộ Minh Đường nhất định luôn ở bên cạnh hắn. Cho dù không có ở đó, chỉ cần hắn tạo ra một chút động tĩnh, chưa đầy hai nhịp thở, Mộ Minh Đường sẽ nhảy chân sáo mà chạy tới.
Tất nhiên rồi, nguyên nhân này không thể nói ra, nếu nói ra thì chẳng khác gì thừa nhận rằng hắn rất hưởng thụ việc này. Tạ Huyền Thần tỏ ra điềm nhiên, nói bằng giọng không chút đặc biệt: “Lúc ta tỉnh dậy, thấy đám nha hoàn bên ngoài vô cùng hoảng sợ, nữ quan đứng đầu ăn nói ấp úng, lại còn làm ra vẻ thần bí. Nên ta đoán bọn họ đang giấu diếm điều gì đó. Chỉ cần ta giả vờ hỏi một chút, liền biết ngay mọi chuyện.”
“Chỉ cần gặp mặt một lần mà đã có thể suy đoán ra điều bất thường, khả năng phán đoán cũng quá nhạy bén.” Mộ Minh Đường cảm thán từ tận đáy lòng, nàng hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Tạ Huyền Thần, một lòng ngưỡng mộ khả năng quan sát tỉ mỉ và suy luận nhanh chóng, chính xác của hắn. Sau khi cảm thán xong, nàng lại hỏi: “Vậy làm sao ngài biết được là ta bị nhốt ở Tĩnh Trai? Nếu không phải là họ đưa ta đi, ta cũng không biết trong phủ còn có một nơi như vậy.”
“Tùy tiện hỏi thôi.” Tạ Huyền Thần tỏ vẻ không quan tâm, như thể đang nói về thời tiết hôm nay: “Ta cầm vật nhọn trên tay, nói với cung nữ, nếu họ không nói thì ta sẽ giết họ, quả nhiên vừa hỏi một lần là biết ngay.”
Mộ Minh Đường im lặng, nàng không nghĩ đây chỉ là tùy tiện hỏi thử, chắc hẳn những nha hoàn bị Tạ Huyền Thần dí dao vào cổ cũng sẽ không nghĩ đây là chỉ “tùy tiện hỏi”. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play