Trương Tĩnh Thiền đeo cặp sách, đi ra khỏi biệt thự nhà Trương, chuẩn bị gọi taxi thì có người từ trong bóng cây đi ra.

Hai tay Trương Tĩnh Thiền đút trong túi quần đồng phục, vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh ta.

Hứa Dị 26 tuổi, toát ra khí chất thư sinh nho nhã, dáng người hơi gầy, anh ta nhìn cô gái trước mặt, nở nụ cười chua xót: “Vi Ý, quả nhiên là em ở đây.” 

Trương Tĩnh Thiền “ừm” một tiếng.

Cho dù bị một cô gái nhỏ tuổi từ chối thẳng thừng, thậm chí còn có phần nhục nhã, Hứa Dị vẫn giữ phong độ, anh ta hỏi: “Không phải trước đây em đã nói, hoàn toàn không có khả năng với A Thiền sao? Tại sao bỗng nhiên lại đổi ý?”

Trương Tĩnh Thiền: “Chuyện tình cảm ai mà biết trước được.”

“Tình cảm, ha ha.” Hứa Dị cười tự giễu, “Lúc trước em đã nói hiện tại chuẩn bị thi đại học nên không muốn yêu đương, hóa ra em chỉ muốn yêu đương với anh ta. A Thiền là một chàng trai tốt, tuy nhiên bây giờ… Phúc Minh gặp phải vài chuyện rất rắc rối, em ở bên anh ta lúc này, anh sợ là tương lai em sẽ rất khó khăn và khổ sở.” 

Trương Tĩnh Thiền cười “hừ” một tiếng, đi hai bước lên lề đường, một tay vẫn đút túi, tay kia giơ lên gọi taxi ở đằng xa, anh nói: “Đó là chuyện của tôi và A Thiền, không cần anh phải lo lắng.”

Hứa Dị nhìn chằm chằm vào động tác của anh.

Chiếc taxi từ từ lại gần, Hứa Dị nói: “Chủ nhật tuần này, chúng ta đã hẹn đi xem phim cùng nhau. Em là cô gái nói được làm được, đi xem phim cùng anh coi như là lời từ biệt, được không?” 

Trương Tĩnh Thiền nhíu mày và kéo cửa xe, ném cặp sách vào trong rồi ngồi vào xe, nói: “Tôi không đi, chẳng có gì để từ biệt cả, đừng làm phiền tôi nữa. Bác tài lái xe đi.”

Hứa Dị đứng bên đường, trầm mặc nhìn đường nét lạnh lùng trên gương mặt thiếu nữ, rồi nhìn chiếc taxi đi xa dần. 

Anh ta trở lại xe của mình, dựa lưng vào ghế, rồi châm một điếu thuốc.

Anh ta và Lý Vi Ý hoàn toàn không hẹn đi xem phim vào Chủ nhật. Nhưng cô gái vừa rồi, không hề phản bác.

“Cô ấy” không biết.

Tối nay, cho dù là giọng điệu trong tin nhắn hay cử chỉ lời nói của “cô ấy”, đều giống như một người khác. Ma xui quỷ khiến thế nào anh ta lại mở lời thăm dò. 

Tình cảnh kỳ lạ đã trong những ngày 11 – 13 tháng 5, ngày 11 – 13 tháng 3 lại tiếp tục xuất hiện.

Hiện tại “cô ấy” là ai?

Cô gái trong lòng anh ta đi đâu rồi?



Lý Vi Ý không nghe lời Trương Tĩnh Thiền, thời gian thật sự quá ít ỏi, cô làm việc đến 4 giờ sáng, không chịu nổi nữa mới đi ngủ. 9 giờ cô đã tỉnh dậy, ăn vài miếng rồi tiếp tục làm việc.

Trong lúc đó, Trương Tĩnh Thiền đang thi môn Tiếng Anh. Cuối cùng trong môn này, sếp Trương đã lấy lại được lòng tự tôn, anh nộp bài sớm trước 20 phút, vẻ mặt cũng khoan khoái hơn. Trước 12 giờ trưa anh đã kịp đến nhà Trương, không hề biết Lý Vi Ý đã thức đêm; Lý Vi Ý tất nhiên cũng không biết Trương Tĩnh Thiền đã giúp cô đạt điểm Tiếng Anh cao nhất khối với 149 điểm. 

Hai người ăn trưa xong, gần như không nói chuyện, Trương Tĩnh Thiền lại vội vã quay về thi môn Tổng hợp khoa học xã hội mà anh không muốn đối mặt nhất.

Hơn 3 giờ chiều, trong phòng làm việc tĩnh lặng, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng chim hót. Lý Vi Ý lúc thì viết lách, lúc thì gõ máy tính.

Có người gõ cửa.

Lý Vi Ý không ngẩng đầu: “Vào đi.”

“A Thiền.”

Lý Vi Ý ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của chị Lưu, cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Mắt cô lại tiếp tục nhìn sổ sách.

Chị Lưu hốt hoảng trước sổ sách la liệt khắp mặt đất trong phòng làm việc. Chị do dự một lúc rồi đóng cửa phòng lại, tiến thêm hai bước, đặt một đĩa đồ ăn nhẹ lên bàn và nói: “Tôi làm cho cậu chủ chút đồ ăn.”

Dù sự chú ý của Lý Vi Ý hoàn toàn đặt trên sổ sách, nhưng cũng bị hương thơm ngào ngạt của dầu mỡ thu hút, cô nhìn lướt qua đĩa thức ăn trên bàn, hỏi: “Đây là món gì vậy?”

“À, đây là đặc sản của quê tôi, là bánh rán tròn.”

Tuy nhiên Lý Vi Ý hoàn toàn không tập trung lắng nghe, chỉ vô thức đáp lại: “Ừ…quê chị, ở đâu…” 

Chị Lưu không trả lời.

Sau vài giây, chị Lưu nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Ừ, chị nói đi…”

Tuy nhiên chị Lưu có vẻ rất khó mở lời.

Lý Vi Ý đành phải đặt cuốn sổ xuống, xoa xoa mắt, nhìn chị ấy: “Chị nói đi, tôi vẫn đang nghe, nhanh lên nhé tôi rất bận.” 

Gương mặt chị Lưu đỏ bừng, ánh mắt u buồn và thành khẩn: “Tôi muốn nói với cậu…chuyện này, tôi nói với ông chủ cũng không thích hợp, nhưng tôi cảm thấy mình nên nói ra.”

“Chuyện gì vậy?”

“Từ hơn một tháng trước, ông Lý có vẻ là người quen cũ của bà chủ, đã đến đây vài lần.”

“Thì sao?”

“Mỗi lần…mỗi lần ông ta đều ở riêng với phu nhân trong một căn phòng, tôi không cố ý nghe lén, nhưng đôi khi giọng nói của họ rất to. Tôi nghe thấy họ nói về những điều như “tiền bạc”, “tình cảm”. Ngoài ra, còn có vài…vài tiếng động kỳ lạ.” Chị Lưu cúi gằm mặt xuống, “Tôi cũng không dám đứng quá gần, nhưng…bà chủ dặn tôi nhất định không được nói với bất cứ ai, kể cả cậu chủ và ông chủ.”

Lý Vi Ý cảm thấy tim đập nhanh, hỏi: “Những gì chị nói có thật không? Nếu chị bịa đặt một câu thôi, chị biết hậu quả như thế nào không? Bố tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chị đâu. Thế lực của nhà tôi ở Tương Thành, tôi chắc chắn là chị cũng biết rõ rồi đấy.”

Quả nhiên Chị Lưu bị dọa sợ, vội vàng xua tay: “Không có, không có! Làm sao tôi dám bịa đặt chuyện này được! Tôi…tôi vốn dĩ không muốn nhiều chuyện, nhưng những năm qua, ông chủ và A Thiền đối xử với tôi rất tốt, và tôi cũng hy vọng gia đình cậu luôn hòa thuận và hạnh phúc, tôi sợ bà chủ nhất thời đi nhầm hướng…”

Chị Lưu sắp bật khóc, Lý Vi Ý ngắt lời chị: “Chị còn muốn nói gì nữa không?”

“Không, không có.” 

“Tôi biết rồi, cảm ơn chị Lưu, cho dù nội tình như nào, tôi hy vọng chị sẽ nghe lời dặn dò của mẹ tôi, ngoài tôi ra đừng nói với ai khác, cũng đừng nói với bố tôi. Để tôi tự xử lý vấn đề này.” 

“Được, được! A Thiền, tôi sẽ nghe theo cậu.”

Chị Lưu ra ngoài, Lý Vi Ý thở dài, dựa lưng vào ghế suy nghĩ, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng. Cô tựa vào lan can tầng hai, nhìn thấy Ngô Hinh Tuệ đang chơi bài cùng vài người bạn khác, bà ấy cười nói vui vẻ, không có vẻ gì khác thường.

Theo trực giác Lý Vi Ý thì cô không tin, nhưng những gì chị Lưu nói rất cụ thể, hơn nữa chị ta có lý do gì để bịa chuyện cơ chứ?

Có lẽ chỉ là hiểu lầm điều gì đó thôi. 

Chuyện này, thật sự không dễ để cô nói với Trương Tĩnh Thiền, chỉ dựa vào lời một chiều của người giúp việc, mà nêu ra vấn đề này. Đó lại chính là mẹ ruột của Trương Tĩnh Thiền, ngay từ ngày đầu gặp anh, cô đã thấy cái chăn mà anh chuẩn bị cho mẹ trên xe. Cô biết rằng tuy anh không nói ra, nhưng trong thâm tâm anh rất kính trọng và yêu thương mẹ mình. 

Việc kiểm tra sổ sách là chuyện gấp rút, liên quan đến sống chết của Trương Mặc Vân và Phúc Minh, cũng liên quan đến số phận của cả gia đình họ, hai người hoàn toàn không có thời gian để lo đến chuyện khác. Lý Vi Ý quyết định sau khi giải quyết xong các mục trong sổ sách, cô sẽ nói chuyện này với Trương Tĩnh Thiền.

Buổi chiều, sau khi thi xong môn Tổng hợp, Trương Tĩnh Thiền mệt mỏi trở về nhà Trương. Hai người ăn tối xong, một người kiểm tra sổ sách, một người xem tài liệu công ty hoặc hỗ trợ người kia, đến 10 giờ tối Trương Tĩnh Thiền phải quay về nhà Lý.

Đêm đó, Lý Vi Ý làm việc đến 5 giờ sáng mới đi ngủ.

Ngày thứ ba, cuối cùng Trương Tĩnh Thiền không phải thi cử hay đi học nữa, anh đến nhà Trương lúc 8 giờ sáng, mở cửa phòng làm việc, lại thấy Lý Vi Ý ôm chăn ngủ say trên ghế xô pha, bên cạnh tay còn vài quyển sổ sách.

Anh tự hỏi tại sao cô không về phòng ngủ, rồi chợt nghĩ ra… Chắc là cô không yên tâm, nên hai đêm qua vẫn ngủ bên cạnh sổ sách để canh giữ.

Trương Tĩnh Thiền ngồi xuống ghế xô pha khác, nhìn cô một lúc, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, tìm chị Lưu trong bếp hỏi: “Tối qua A Thiền mấy giờ đi ngủ vậy?”

Chị Lưu: “Chắc là rất muộn, 4 giờ sáng tôi thức dậy đi vệ sinh, thì thấy đèn phòng làm việc vẫn sáng. Sáng nay hơn 6 giờ tôi dậy thì đèn đã tắt rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play