Trương Tĩnh Thiền hầu như chưa từng say rượu, vì anh không muốn để bản thân mất lý trí trong bất kỳ trường hợp nào.

Tuy nhiên hôm nay, anh đã say rượu.

Không biết từ lúc nào, mọi thứ trước mắt đã không còn nhìn rõ nữa, chỉ nhớ có đôi bàn tay quen thuộc dìu mình từ đầu đến cuối, ngửi thấy mùi hương trên người cô, trái tim anh cảm thấy dần yên bình.

Phòng tân hôn được bố trí trong căn vila sâu trong khách sạn, Trương Tĩnh Thiền được dìu nằm lên giường.

Anh cứ thế ngủ mê man, sau đó xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có người lấy khăn ấm lau mặt cho anh. Anh nắm lấy tay người đó, gọi: “Vi Ý”.

Lý Vi Ý đáp: “Không ngờ anh cũng có lúc say rượu.”

Anh muốn mở mắt nhưng không mở được: “Anh không say.”

Anh nghe thấy tiếng cô cười khẽ trong mơ hồ, vì thế anh nhắm mắt, cũng cười theo.

Lau xong mặt, rồi đến tay, cà vạt áo sơ mi cũng được người ta cởi ra cho, chiếc chăn mềm mại được đắp lên người anh. Sau đó có người cởi giày và tất của anh, đôi chân anh được ngâm trong nước ấm, cảm giác vô cùng thoải mái.

Trương Tĩnh Thiền mở hé mắt, nhìn thấy mơ hồ một bóng người đang ngồi xổm dưới đất, anh hỏi: “Em không giận chứ?”

Lý Vi Ý lấy khăn nhẹ nhàng lau khô chân anh: “Sao anh lại hỏi thế?”

“Không giận… sao em lại rửa chân cho anh? Anh chưa từng có đãi ngộ như vậy.”

Lý Vi Ý suýt lấy khăn lau chân ném lên mặt anh: “Em chỉ là không thể chấp nhận anh nằm trên giường mà không rửa chân thôi!”

Anh nhắm mắt cười sâu xa, một tay ôm chặt lấy cô, muốn hôn nhưng cứ hôn lệch chỗ. Lý Vi Ý tức chết đi được, cô còn phải đi thay quần áo tắm rửa, nhưng lại bị anh đè lên giường dày vò, cuối cùng cũng thoát ra được, cô tức giận nói: “Chết tiệt, ghét mấy con ma men quá đi, không ngờ anh say rượu cũng có bộ dạng thế này.”

Người đàn ông say mèm nhưng vẫn kiên định nói: “Anh chưa bao giờ say rượu, hãy tin khả năng tự chủ của anh.”

Lý Vi Ý: “…”

Một lúc sau, Trương Tĩnh Thiền ngủ thiếp đi nhưng có cảm giác mơ hồ cô cũng lên giường, anh kéo cô vào lòng theo thói quen rồi yên tâm ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã nhô cao, Trương Tĩnh Thiền mới day day đầu tỉnh dậy.

Căn phòng yên tĩnh, cửa sổ ban công mở, gió thổi làm rèm cửa liên tục bay phấp phới.

“Vi Ý?” Anh gọi một tiếng, trong phòng không có ai, buồng tắm phòng vệ sinh cũng không có người.

Trương Tĩnh Thiền trào dâng lên sự hối hận và áy náy trong lòng, tuy rằng thực chất họ đã động phòng hàng trăm nghìn lần, nhưng dù sao đêm qua cũng là đêm tân hôn, vậy mà anh lại say bí tỉ. Cũng không biết trong lòng cô có để ý không.

Anh nhìn phần giường trống trải bên cạnh, nghĩ thầm chắc là có để ý rồi, cô luôn là một người phụ nữ hẹp hòi. Nếu không sao nỡ để anh phòng không gối chiếc thức dậy vào sáng hôm sau ngày cưới?

Anh cúi đầu cười, nhắn tin cho cô: “Em đang ở đâu?”

Tin nhắn trả lời rất nhanh: “Em đang đi dạo trên bờ biển với chị gái và anh rể, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, tẹo nữa cùng đi ăn trưa nhé.”

Trương Tĩnh Thiền suy xét một lúc về tin nhắn này, cảm thấy dù cô có giận nhưng chắc cũng không nhiều lắm, trong lòng dần thả lỏng. Anh đi tắm rửa thay quần áo, chỉnh trang bản thân trở lại dáng vẻ bảnh bao, còn thắt chiếc cà vạt mà cô thích nhất.

Bước ra khỏi phòng thay đồ, vừa chuẩn bị gọi điện cho Lý Vi Ý, thì anh lại thấy trên bàn làm việc có một phong thư màu xanh nhạt. Trên đó có nét chữ quen thuộc: Gửi A Thiền.

Trương Tĩnh Thiền đi ra ban công nơi tràn ngập ánh nắng, rút bức thư ra.

A Thiền:

Có lẽ kể từ hôm nay, em nên thay đổi cách xưng hô, gọi anh là ông xã. Nhưng em vẫn thích gọi tên đầy đủ của anh là Trương Tĩnh Thiền, bởi vì lần đầu tiên nghe đến, em đã nghĩ sao lại có người có cái tên hay đến như vậy. Em thực sự không quen gọi anh là A Thiền, bởi vì hai chữ này luôn mang đến cho em cảm giác hơi đau buồn.

Cho dù là A Thiền 19 tuổi, hay A Thiền 27 tuổi, đều khiến em cảm thấy dưới vẻ ngoài chói lóa và rực rỡ đó, lại đều ẩn chứa sự đau buồn.

Vì vậy lần đầu tiên gặp anh, trong lòng em thực sự đã bắt đầu lo sợ, sợ rằng mình sẽ thích anh. Anh quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không giống một người cùng thế giới với người nhỏ bé như em. Anh cũng rất cô độc, có lẽ có rất nhiều người tụ tập vây xung quanh anh, nhưng khi em trở thành A Thiền trong những ngày đó, mỗi ngày em đều có thể cảm nhận được sự cô độc của anh.

Em thật sự rất thích những ngày được ở bên anh trong vòng lặp. Nhìn anh cười nhiều lần mỗi ngày, nhìn anh trêu chọc, tiếp xúc và đấu võ miệng với em giống một chàng trai trẻ thực sự. Và nhìn anh dần dần bộc lộ bản chất “trà xanh”* (tuyệt đối không có ý xấu, đây là từ trung tính thôi em thề đấy). Em nói thật với anh nhé, trong tình huống bình thường em hoàn toàn không ngốc nghếch như vậy đâu, em bình thường là một người nghiêm túc. Hoàn toàn bởi vì muốn anh cảm thấy vui vẻ, giải tỏa áp lực trong vòng lặp, nên em mới tự hủy hình tượng để chọc anh cười đấy, anh có tin không?

*Trà xanh: Xuất phát từ Trung Quốc, từ này chỉ những người mang vẻ ngoài trong sáng hồn nhiên nhưng bên trong lại tính toán và gian xảo.

Từ hôm nay, em đã là bà xã của anh rồi. Nghĩ lại những năm qua, cô gái nhỏ Lý Vi Ý không có cảm giác an toàn trong thời gian đó, quả thật đã khiến anh chịu chút ấm ức lúc yêu đương. Nhưng em dám đánh cược, dù anh có đổi người khác thì cũng vậy thôi, có câu “quạ nào mà chẳng đen đầu”, không có người phụ nữ nào không ghen tuông, chỉ có người đàn ông khờ dại mà thôi. Tất nhiên là em không có ý nói anh hồi đó hơi khờ trong mối quan hệ nam nữ đâu, đừng suy diễn nhiều nhé.

Vì cuộc hôn nhân này mà anh đã hy sinh rất nhiều, cũng đã cho em rất nhiều. Trước đám cưới hôm nay, em vẫn luôn nghĩ, bản thân có thể cho anh điều gì?

Thực ra mong ước của em về cuộc hôn nhân của chúng ta rất giản dị…

Em muốn mỗi ngày trong quãng đời còn lại của chúng ta, cho dù gặp phải khó khăn trắc trở gì, khi A Thiền nhìn thấy em, vẫn cảm thấy cuộc sống có thể vui vẻ hơn một chút, thoải mái hơn một chút.

Em muốn dù chúng ta có cãi nhau, cũng tuyệt đối không được để qua đêm. Cho dù ai đúng ai sai, anh đều xin lỗi trước… giống như những năm qua anh đã làm vậy, nhất định phải giữ vững đến già.

Em muốn sinh một tiểu A Thiền, một tiểu Vi Ý. Đương nhiên là hai tiểu Vi Ý cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng sinh hai tiểu A Thiền, rất nhiều người xung quanh em nói sinh hai bé trai là ác mộng.

Em còn muốn A Thiền mãi khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Trái tim anh không bao giờ còn cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo. Để khi em gọi tên A Thiền, không còn cảm thấy đau buồn nữa, mà chỉ có sự thân thiết và hạnh phúc thuộc về hai chúng ta.

Bởi vì từ đầu đến cuối, từ lúc 19 tuổi đến 27 tuổi, cho đến mãi về sau, anh đều là A Thiền của em. Là người của Lý Vi Ý, máu trong xương cốt anh đều phải ấm áp, bởi vì đã có em sưởi ấm cho anh.

Tuy nhiên, nhìn lại cuộc sống trước khi kết hôn của em, vẫn còn một điều tiếc nuối mà anh mãi mãi không thể thỏa mãn được. Em chỉ có thể nuối tiếc đến suốt đời.

Đó là em thực sự rất muốn thử cảm giác khi mình là thiếu niên trẻ đẹp trai cưỡng hôn anh! Nói vậy có thể hơi biến thái, nhưng người phụ nữ nào mà có thể có trải nghiệm mới lạ như vậy được chứ? Đổi lại là ai thì cũng muốn nếm thử thôi. Đáng tiếc mỗi vòng lặp đều quá căng thẳng, không có thời gian để cho A Thiền Lý tán tỉnh yêu đương. Đều tại anh nữa, không đủ yếu đuối dựa dẫm vào em, lúc đó còn kiên cường như vậy, làm em bỏ lỡ mấy cơ hội tốt, giờ chỉ còn biết than thở tiếc nuối!

Từ nay về sau, em không còn cơ hội làm A Thiền Lý nữa, chỉ có thể làm bà Trương thôi.

Chào buổi sáng, ông Trương. Rất vui vì anh say bí tỉ trong đêm tân hôn và bỏ mặc cô dâu. Tin buồn là chuyện này em sẽ kể lại một trăm lần con cháu tương lai của chúng ta, ha ha.

Tin vui là từ nay về sau, bà Trương vẫn sẽ giống như trước đây, dành tặng tình yêu chân thành cho ông Trương của bà ấy.

A Thiền Lý của ngày hôm qua

Bà Trương của ngày hôm nay

Trân trọng.

(Đinh Mặc: Cuốn sách đến đây là kết thúc, tôi cũng hơi không nỡ. Yêu mọi người, hẹn gặp lại ở cuốn sách mới.)

(#Asari: hì hì cảm ơn mọi người đọc đến đây. Thực sự thì mình rất thích các nhân vật trong bộ truyện này, cái kết quá trọn vẹn. Hy vọng sẽ có ngày bộ này được xuất bản, bản Trung hay Việt cũng được và cầu trời có thêm ngoại truyện mới.

Tiện đây thì Đinh Mặc cũng có bộ mới là “Đợi tới khi ve xanh rơi rụng”, bộ này trinh thám tui đọc vụ án đầu đã thấy hay phết đó. Bối cảnh truyện cũng ở Tương Thành, nên không biết liệu có cơ hội nào cho A Thiền và Vi Ý của tui làm cameo không haha. Dù sao thì mọi người nhớ ủng hộ Đinh Mặc bằng cách đọc trên QQ阅读 hoặc 起点读书 nha. Cảm ơn mọi người)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play