Hứa Dị vẫn nhìn thẳng vào mắt cô, trả lời: “Dù gì thì anh cũng có chút tài sản, em là người anh quan tâm nhất, anh luôn sợ em gặp phải tình huống nguy hiểm. Em lại không muốn có vệ sĩ đi theo mọi lúc, nên anh đã cài một phần mềm định vị trên điện thoại của em. Hôm qua không liên lạc được với em, nên anh đã đi theo vị trí đó. Không có sự đồng ý của em mà đã làm như vậy, anh xin lỗi.”
Lý Ví Ý “ừ” một tiếng, cúi đầu nói: “Tôi và anh ấy còn có việc phải xử lý, chờ xong việc thì tôi sẽ tìm anh.”
“Việc gì mà gấp thế? Anh đi cùng em.”
Giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng Lý Ví Ý nghe ra được cảm xúc sắp bùng nổ. Tuy nhiên, cô đã quyết tâm, ngẩng đầu lên cái cổ mảnh mai thẳng tắp, nói: “Tôi không tiện nói lúc này, sau này… tôi sẽ giải thích cho anh. Anh về trước đi.”
Hứa Dị nhìn chằm chằm cô.
Ban đầu anh ta tức giận gần như mất lý trí, suốt cả quãng đường tới đây anh ta đã kìm nén sự tức giận và ghen tuông. Tối hôm qua trong phòng của cô, nhìn cô ngủ say giấc, mấy lần muốn lay cô tỉnh dậy, thậm chí đã nghĩ đến việc chiếm lấy cô… Nhưng cuối cùng anh ta vẫn khống chế được bản thân.
Anh ta sợ cô sẽ hoảng loạn, sợ cô không chấp nhận được, sợ cô ghét mình, sợ cô… lập tức chia tay. Người phụ nữ mà anh ta kiên trì bao nhiêu năm mới có được, không thể để cô có cơ hội rời đi, rõ ràng anh ta muốn ở bên cô trọn đời.
Vì vậy, anh ta không làm gì cả, rời khỏi phòng của cô, chỉ canh trong sân suốt một đêm.
Rồi đến tờ mờ sáng, nhìn thấy cô và Trương Tĩnh Thiền đi cùng nhau, nhìn không khí mập mờ kìm nén giữa hai người, nhìn thấy cô đá chân người đàn ông dưới gầm bàn, nhìn thấy cô chăm chú nhìn theo bóng lưng của Trương Tĩnh Thiền.
Cô dùng ánh mắt đó để nhìn một người đàn ông khác.
Giống như một con dao đang chậm rãi xẻ từng thớ thịt trên người anh ta, đau đớn cùng cực. Cô đang róc xương anh ta.
Tuy nhiên cùng lúc đó, Hứa Dị cũng có một cảm giác kỳ lạ.
Lý Ví Ý trước mắt, rõ ràng có sự khác biệt rất nhỏ so với người phụ nữ từng ở bên anh ta những năm qua.
Họ đều tươi sáng, đáng yêu như nhau. Nhưng trước đây, khi cô nhìn về phía anh ta, ánh mắt luôn ẩn chứa sự dịu dàng, tiếc thương, Hứa Dị biết cô tuyệt đối không thể rời khỏi anh ta.
Còn người trước mắt, ánh mắt sáng ngời, không hối hận, tiếc nuối. Mặc dù cô đỏ mặt, giọng nói cũng mang hàm ý áy náy, nhưng người con gái này lại dường như đã quên hết tất cả tình cảm giữa hai người. Chỉ cần cô muốn rời đi, là có thể đi ngay lập tức.
…
Tại sao?
…
Hứa Dị cúi đầu khẽ cười, đưa tay lên đẩy gọng kính, gương mặt anh ta dịu dàng như nước. Nhưng động tác vô ý này lại hiện lên khí chất phóng khoáng, ngang ngược.
“Lý Vi Ý, em muốn giày vò anh như vậy sao?”
Lý Vi Ý không nói nên lời.
Một tay Hứa Dị quàng qua vai cô, tay kia thì nắm lấy tay cô, cưỡng ép kéo cô vào xe. Lý Vi Ý lập tức giãy dụa, Hứa Dị cúi đầu hôn lên môi cô, giọng khàn nói: “Em có thể đừng làm anh khó chịu như vậy không? Lý Vi Ý, trái tim em đang ở đâu?”
Nói xong, anh ta áp mặt vào mặt cô. Đầu óc Lý Vi Ý trống rỗng, cảm giác đau lòng khó mà kìm nén được.
Một nắm đấm vụt tới từ bên cạnh, Hứa Dị không né tránh. “Bụp” một tiếng, mặt anh ta bị đấm nghiêng sang một bên. Lý Vi Ý giật mình kinh hãi, quay sang thấy khuôn mặt lạnh như băng của Trương Tĩnh Thiền. Anh giơ tay kéo Lý Vi Ý ra sau lưng mình, anh đứng chắn đằng trước. Lý Vi Ý lập tức nắm chặt cổ tay anh, nói: “Trương Tĩnh Thiền, anh đừng đánh anh ấy!”
Trương Tĩnh Thiền không trả lời.
Hứa Dị quay đầu lại, máu mũi chảy ra, anh ta từ từ đứng thẳng người, lấy tờ giấy trong túi áo, đè lên mũi.
Hai người đàn ông cuối cùng cũng không phớt lờ nhau nữa, đối mặt trực diện.
Hứa Dị ngược lại mỉm cười: “Tôi đã suy nghĩ rất lâu rằng người đàn ông này là ai. Không ngờ lại là anh. A Thiền, đã lâu rồi không gặp.”
“Lý Vi Ý bây giờ là bạn gái tôi, chúng ta đều là những người có danh dự, thái độ này của anh thật khó coi.”
Trương Tĩnh Thiền nói: “Có gì khó coi, chỉ là bạn gái mà thôi, cưới xong còn có thể ly hôn được, huống chi chỉ là một mối tình. Nếu xét về bạn gái, cô ấy từ sớm đã là bạn gái của tôi. Tất cả quản lý cấp cao của Tập đoàn đều từng nhìn thấy, lúc đó anh Hứa chỉ là một trợ lý, còn lái xe đưa cô ấy về nhà hộ tôi. Bây giờ sao lại đập chậu cướp hoa? Cách làm này của Tổng giám đốc Hứa mới thật là khó coi.”
Những lời lẽ cưỡng từ đoạt lý * đó khiến Lý Vi Ý và Hứa Dị đều rơi vào trầm mặc.
Cưỡng từ đoạt lý: thành ngữ này xuất xứ từ “Tam quốc diễn nghĩa”, không cần biết có lý hay không, đều phải cãi chày cãi cối một phen, khiến người khác nói không lại
Hứa Dị cười khẩy, nói: “A Thiền thật sự đã trưởng thành rồi, hồi nhỏ anh không vô liêm sỉ như này.” Anh ta nhìn sang khuôn mặt Lý Vi Ý, nói: “Tiểu Ý, anh biết em không phải người phụ nữ như vậy, về nhà với anh.”
Anh ta vừa dứt lời, Lý Vi Ý cảm thấy bàn tay Trương Tĩnh Thiền càng nắm chặt hơn, cô im lặng một lúc rồi nói: “Tôi thực sự có việc quan trọng phải làm, anh về trước đi.”
Hứa Dị nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên đấm thẳng vào mặt Trương Tĩnh Thiền, người anh hơi lảo đảo nhưng vẫn che cho Lý Vi Ý ở phía sau.
Lý Vi Ý vội vàng đỡ anh, nhìn khóe miệng của anh rỉ máu, cô hậm hực nói: “Sao anh không biết tránh đi!” Cô luống cuống tay chân lấy trong túi ra một tờ khăn giấy đưa cho anh, nhưng anh giống như không nhìn thấy, cũng không nhận lấy. Lý Vi Ý trực tiếp ấn nhẹ khăn lên khóe miệng anh, cô cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nổi, nhỏ giọng hỏi: “Anh có đau không?”
Lúc này Trương Tĩnh Thiền mới nhận lấy khăn giấy, lau máu rồi bỏ xuống. Anh nhìn cô một cái, cái nhìn đó khiến trái tim Lý Vi Ý run rẩy.
Trương Tĩnh Thiền nói với Hứa Dị: “Trả anh cú đấm vừa nãy, đã huề nhau. Cô ấy sẽ không đi cùng anh, tôi cũng sẽ không để cô ấy đi.”
Lý Vi Ý cúi đầu không nhìn Hứa Dị.
Hứa Dị thở dài, quay mặt đi chỗ khác, rồi lại quay đầu nhìn lại, lấy giấy lau đi vết máu ở đầu ngón tay và chỉnh lại cổ áo nói: “Tiểu Ý, em có cảm thấy tất cả mọi chuyện quá phi lý không? Ngày hôm qua chúng ta vẫn rất tốt đẹp. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Vi Ý nhắm mắt rồi mở ra, trả lời: “Đúng là rất phi lý, anh tin cũng được, mà không tin cũng được, tôi chưa từng có suy nghĩ muốn làm tổn thương anh. Nhưng có những chuyện, con người không thể kiểm soát được. Anh nói tôi đã thay đổi trong một ngày, có lẽ sang ngày hôm sau, anh cũng sẽ thay đổi. Những thứ đang tồn tại sẽ không còn tồn tại, sự yêu thích sẽ không còn nữa, tất cả đều tan thành mây khói, không còn ai nhớ đến nữa.”
Tay cô bị Trương Tĩnh Thiền nắm chặt, cô im lặng.
Hứa Dị sững sờ nhìn gương mặt cô. Vẻ mặt anh ta vừa dịu dàng vừa đau đớn, tiến lên hai bước, anh ta giơ tay giống như muốn làm gì đó nhưng rồi lại buông xuống.
Anh ta nói: “Ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau, em đã bắt anh hứa sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ. Một người như anh đã thề rồi thì làm sao có thể thay đổi? Cho dù có xảy ra điều gì, tình yêu của chúng ta vĩnh viễn không bao giờ tan thành mây khói. Nếu em có nỗi khổ trong lòng, anh sẵn lòng chờ đợi, đợi em quay về giải thích. Nhưng Lý Vi Ý, em phải nhớ rằng không ai có thể chia cắt chúng ta, anh không chấp nhận điều đó và em cũng không thể làm như vậy.”
Hứa Dị một mình lên xe rồi rời đi, không hề ngoảnh lại nhìn.
Trương Tĩnh Thiền đứng im một lúc, quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy Lý Vi Ý, vẻ mặt anh cũng sững sờ y hệt Hứa Dị.
Tuy nhiên Lý Vi Ý vẫn chưa nhận ra, cô thở dài, giả vờ nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng anh ấy cũng đi rồi, anh nói xem chuyện này là gì vậy? Thôi bỏ đi, chúng ta làm việc chính đã, bây giờ có về Tương Thành không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT