Con trai nuông chiều cô bạn gái nhỏ, Trương Mặc Vân không can thiệp nổi, nhưng bây cần phải nói chuyện nghiêm túc, mà còn đưa cả bạn gái vào cùng, mà Trương Mặc Vân vẫn đang tức giận. Ông không nhìn Trương Tĩnh Thiền, chỉ quát to Lý Vi Ý: “Thằng nhóc hư đốn kia, làm loạn đủ chưa? Lại còn cho một cô bé vào nghe cùng à? Anh đúng là bản tính khó dời, mẹ kiếp, tôi còn tưởng anh đã biết điều rồi!”

Sắc mặt Trương Tĩnh Thiền tối sầm nói: “Ông chửi ai là thằng nhóc hư đốn?”

Trương Mặc Vân khựng lại, ông cũng chẳng có ý định mắng một cô gái nhỏ. Lý Vi Ý vội vàng kéo tay Trương Tĩnh Thiền: “Đừng giận đừng giận, ông ấy mắng tôi, mắng tôi. Tôi mới là thằng nhóc hư đốn, tôi đấy.”

Trương Mặc Vân cảm thấy mắt mình sắp mù rồi, đây có phải thật sự là đứa con trai ông sinh ra không?

Trương Tĩnh Thiền khẽ hừ một tiếng, vỗ nhẹ tay Lý Vi Ý ra hiệu không sao, rồi tự mình kéo ghế ngồi xuống. Trương Mặc Vân nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn đổi khách thành chủ của anh, cảm thấy rất quen thuộc, ông hơi sững sờ.

Lý Vi Ý ngồi cùng hàng với anh, thấy Trương Mặc Vân mặt xanh lét đứng đó, cô nói: “Bố ngồi đi, còn đứng đấy làm gì ạ.”

Trương Mặc Vân: “…” 

Trước đây chỉ cần ông mắng vài câu thôi là con trai đều đá cửa bỏ đi, hai người không nói chuyện với nhau mấy ngày. Bây giờ con trai lại có vẻ như đã hết tuổi nổi loạn, còn có thể đùa giỡn ông nữa. 

Chẳng lẽ, đây thực sự là nhờ công lao cô bé này sao? Khiến con trai biết được cách nhẫn nhịn… Hừ, sao ông có thể khen nó trong lòng thế này.

Mặc dù nghĩ như vậy, cơn tức giận trong lòng Trương Mặc đã nguôi ngoai dần, nhưng khuôn mặt ông vẫn tỏ vẻ khó gần, Ông ngồi xuống ghế, nhìn ra bên ngoài cửa số

Lý Vi Ý hỏi: “Bố, những lời con nói với bố cách đây hai tháng, việc mà bố hứa với con, bố đã làm chưa?”  

Trương Mặc Vân kì quái nhìn cô, hai tháng qua con trai chẳng hỏi han gì về tập đoàn, hôm nay đột nhiên lại chất vấn ông, thực sự rất kì lạ. 

“Việc công ty tôi tự biết đường lo, không cần anh phải dạy tôi.” 

Lý Vi Ý nghi ngờ: “Không lẽ bố vẫn chưa dừng lại? Vẫn tiếp tục mở rộng quy mô đầu tư, càng lún càng sâu?”

Trương Mặc Vân lạnh lùng nói: “Tôi đã nói đấy không phải việc anh cần lo! Tôi không quên lời hứa với anh, nhưng con người ở trên thương trường, nên làm gì, muốn làm gì, còn ảnh hưởng bởi rất nhiều yếu tố tác động. Không phải anh muốn như nào là được như thế! Nếu thế thì người học Quản lý kinh tế mấy năm, cũng có thể tự mở công ty làm chủ được rồi!”  

Chiếc bàn lớn của chủ tịch bị một người đẩy mạnh, tuy không thể lay chuyển được hoàn toàn nhưng vẫn gây rung lắc dữ dội. Trương Mặc Vân nhíu chặt mày, nhìn cô gái ngồi cạnh con trai mình. Lý Vi Ý cũng giật mình, vừa định dỗ dành thì Trương Tĩnh Thiền cười lạnh nói: “Người học Quản lý kinh tế mấy năm thì có thể làm ông chủ? Đây là cách ông châm biếm con trai ông à? Phương án đó anh ta đã làm đi làm lại bao nhiêu năm mới hoàn chỉnh…Quả nhiên ông vẫn ích kỉ như vậy, tôi đã không nhìn lầm.”

Ánh mắt Trương Mặc Vân tối sầm, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, lúc này ông rõ ràng cảm nhận được giọng điệu của cô bé thực sự quá giống với con trai ông, lời nói cũng rất kỳ lạ. Nhưng ý nghĩ này chỉ là thoáng qua mà thôi, ông nói: “Chưa đến lượt cháu khoa tay múa chân! Trương Tĩnh Thiền, bảo con bé ra ngoài!” 

Trương Tĩnh Thiền đứng phắt dậy định đi, Lý Vi Ý kéo anh ngồi lại. Nhờ sức lực lớn, Trương Tĩnh Thiền thực sự bị cô kéo ngã trở lại ghế.

Lý Vi Ý bất đắc dĩ nói: “Hai người đừng cứ gặp nhau là lại cãi nhau? Bố, chẳng lẽ bố nỗi khổ gì khó nói? Con biết cuộc trò chuyện lần trước, bố đã tiếp thu những ý kiến của con, con cảm nhận được là bố thật lòng. Bố không phải là người coi trọng danh vọng hơn trách nhiệm. Bố rất để tâm đến trách nhiệm với gia đình, với Phúc Minh và với tất cả mọi người. Bố nhìn được rất rõ sự thật, và có thể kiềm chế ham muốn. Bố còn sẵn sàng tự xẻ thịt bản thân để bù đắp vào các lỗ hỗng.”

Cô vừa nói xong, cả hai bố con đều im lặng.

Lý Vi Ý chầm chậm hỏi: “Bố, có phải bây giờ Phúc Minh đã rất khó khăn rồi không?”

Trương Tĩnh Thiền cũng nhìn chằm chằm vào ông.

Sắc mặt Trương Mặc Vân tái mét, ông từ từ ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, đường cơ hàm khẽ mấp máy.

Ông nói: “Bố đã nói rồi, những chuyện này thật sự không cần con phải lo nghĩ. Nếu có chuyện gì xảy ra, bố sẽ một mình gánh vác, bảo vệ tốt hai mẹ con.”

Lý Vi Ý im lặng không nói gì. 

“Có phải là nợ nần quá mức không?” Trương Tĩnh Thiền đột nhiên lên tiếng, “Lúc hai tháng trước anh ấy đưa phương án cho chú, có nợ mới vượt quá dự kiến của chúng ta phải không, dẫn đến việc lúc đó kể cả chú tuyên bố phá sản, thanh lý cũng không đủ trả nợ? Vì vậy… chú mới lựa chọn tiếp tục đầu tư mạo hiểm?”

Môi Trương Mặc Vân khẽ động đậy, giọng ông khàn khàn: “Làm sao cháu biết?”

Lý Vi Ý huých nhẹ khuỷu tay vào cánh tay Trương Tĩnh Thiền, nói nhỏ: “Tôi đã bảo rồi mà! Anh phải tin tưởng bố mình chứ.”

Bố, đã bao lâu rồi anh không xưng hô như vậy trước mặt người này. Trương Tĩnh Thiền cụp mắt xuống, nén giọt nước mắt đang chực trào dâng, rồi anh cười mỉa mai, cũng không rõ là mỉa mai ông ấy, hay là chính bản thân anh.

“Tóm lại, lần này bố sẽ dốc toàn bộ sức lực, cũng đã sắp đặt hết mọi thứ rồi. Nếu thực sự có ngày đó, bố đã giữ lại một đường lui, đưa con và mẹ sang nước ngoài trước.” Trương Mặc Vân bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn về phía Lý Vi Ý vừa yêu thương, vừa tự hào và cũng là dũng khí quyết đánh đến cùng.

Tuy nhiên không biết vì sao, Trương Mặc Vân lại vô thức liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

Lý Vi Ý lại cười cay đắng nói: “Nhưng con trai bố không muốn ra nước ngoài, cũng không muốn rời bỏ bố. Lần rời xa này lại dài tận nửa quãng đời còn lại, bố nghĩ con trai thực sự có thể bỏ đi sao? Khoản nợ của bố, con trai bố sẽ trả. Cuộc đời bố, cũng là cuộc đời của con trai.”

Đã vài chục năm rồi Trương Mặc Vân không rơi nước mắt, lúc này bỗng nhiên đôi mắt đỏ hoe, ông vội vàng cúi đầu, lau khóe mắt, nói: “Đừng nói những chuyện ngốc nghếch nữa, bố hiểu ý con rồi, đi ra ngoài đi. Phúc Minh và bố chỉ có thể bước tiếp, không còn đường lui.”

Ngay vào lúc đó, có người gõ cửa. 

Trương Mặc Vân nghiêm mặt: “Vào đi.”

Đẩy cửa bước vào là Tổng giám đốc tài chính tập đoàn Trình Xuyên và Tổng giám đốc Marketing Lưu Doanh. Trình Xuyên vẫn mặc áo khoác mang kính, dáng vẻ khôn khéo, cẩn thận. Lưu Doanh thì trang điểm xinh đẹp, không nói gì chỉ đứng cười.

“Chủ tịch.”

“Chủ tịch ~”

Nhìn thấy Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền cũng ở đó, hai người ngạc nhiên, Trình Xuyên hỏi: “Chúng tôi vừa tới cổng nhà ngài, thì mới nghe Hứa Dị nói cuộc hẹn với Bí thư Trương hôm nay bị hủy. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải chúng ta đã rất vất vả mới hẹn được ông ấy sao?”

Lưu Doanh thì dịu dàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì khẩn cấp sao? Ngài có cần tôi xử lý gì không?”

Trương Mặc Vân phẩy tay nói: “Tôi sẽ giải thích với hai người sau, A Thiền, hai đứa có thể đi…”

“Bảo bọn họ ra ngoài trước đi.” Trương Tĩnh Thiền nói, “Chuyện của chúng ta vẫn chưa nói xong.”

Trương Mặc Vân nhìn anh.

Lý Vi Ý lập tức phụ họa: “Đúng đấy bố, ai đến trước thì nói trước, mọi người đợi đến lượt đi. Chú Trình, cô Lưu, mọi người ngồi đợi dưới tầng được không, bảo chị Lưu hầm tổ yến cho hai người.

Trình Xuyên và Lưu Doanh ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại, nhìn nhau rồi cùng đi xuống tầng. Lưu Doanh nói: “Chuyện này là sao? Sếp hôm nay hơi kì lạ.”

Trình Xuyên nhàn nhạt nói: “Làm sao tôi biết? cô vẫn luôn quan tâm ông ấy, tự mình hỏi đi.”

Lưu Doanh mím đôi môi đỏ, khẽ hừ một tiếng rồi không nói gì.

Hai người ngồi đợi trên ghế xô pha ở tầng dưới, người giúp việc còn phục vụ tổ yến cho họ.

“Hứa Dị đâu? Vừa nãy vẫn còn thấy ở đây.” Lưu Doanh hỏi.

Chị giúp việc Lưu trả lời: “Cậu Hứa vừa nghe điện thoại, nói có việc cần giải quyết nên đi trước.”

Lưu Doanh lẩm bẩm: “Chỉ có cậu ta biết nịnh nọt, trợ lý mà còn có quyền lớn hơn chúng ta.”

Trình Xuyên nhíu mày: “Mọi người đều cùng nhau làm việc, cô nói ít hơn đi, không phải bình thường cậu ta còn không thèm để ý đến cô sao? Với lại không phải bây giờ chủ tịch chỉ coi cậu ta là trợ lý thôi sao? Sau này cấp bậc cậu ta chắc chắn không thấp hơn chúng ta đâu!”

Lưu Doanh ngồi bắt chéo chân ăn tổ yến, không nói nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play