Hóa ra đây mới là mục đích thực sự của Hứa Dị khi đưa cô đến đây hôm nay.
Lý Vi Ý bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt mãnh liệt tựa như đang nhìn người mình yêu sâu đậm, Hứa Dị sững sờ. Lý Vi Ý kéo cổ áo hắn, buộc hắn cúi đầu xuống. Cô ngẩng đầu áp lên cổ anh ta, như muốn hôn mà không hôn, hơi thở quẩn quanh.
Cuối cùng trên mặt Hứa Dị không còn nụ cười nữa, thậm chí đường nét cổ hắn rõ ràng cứng đờ.
Lý Vi Ý khẽ nói: “A Thiền, anh nghĩ nhiều rồi, làm sao em có thể từ chối anh được? Nhưng người anh có mùi mồ hôi, đi tắm đi, nếu không em không muốn ôm anh đâu.”
Cô buông cổ áo hắn ra, Hứa Dị nhìn cô với ánh mắt sâu xa, rồi nghiêng đầu đi, thậm chí còn cười tự giễu. Hắn buông cô ra rồi đứng thẳng dậy, nhấc cổ áo lên ngửi rồi nói: “Đúng là có mùi mồ hôi, xin lỗi em.” Hắn tháo đồng hồ đeo tay ném lên ghế xô pha, cũng cởi áo khoác ném xuống, đá văng dép lê, chỉ đeo tất rồi nói: “Anh nghe lời em, đi tắm. Em quả thật vẫn luôn thích sạch sẽ. Trên người anh có mùi mồ hôi, mùi rượu hay mùi thuốc lá, em đều không thích. Anh nhớ mà.”
Hắn đi về phía phòng ngủ ở gian trong, như thể đang thực hiện một nghi thức nào đó cho bản thân. Lý Vi Ý ngồi bất động, nhìn về hướng phòng ngủ, tiện tay cầm lấy đồng hồ đeo tay của hắn, nắm trong tay một lúc mới đặt xuống.
Cho đến khi tiếng vòi hoa sen vang lên, Lý Vi Ý nhanh chóng đứng dậy, kéo từng ngăn kéo ra kiểm tra, kết quả chẳng có gì cả. Cô đành phải rời khỏi phòng ngủ này, quay về căn phòng ban đầu và khóa trái cửa. Cô cảm thấy như này vẫn chưa đủ, lại dùng hết sức đẩy tủ đến chặn cửa.
Sau đó cô thất vọng ngồi xuống bên giường, bây giờ cô cũng không biết phải làm sao nữa, chỉ có thể đi bước nào biết bước đấy.
—
Trương Tĩnh Thiền và Trương Phượng Minh hai người lái xe vòng vòng, khó khăn lắm mới tránh được tất cả các chốt cảnh sát, đi qua khu dân cư cũ kỹ và con đường hẹp. Cuối cùng gần 10 giờ, họ đến cổng một trường tiểu học ở vùng rìa thành phố, ven bờ sông.
Trương Phượng Minh đậu xe ở một góc tối, tắt máy xuống xe. Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu nhìn, diện tích trường tiểu học không lớn lắm, trông rất cũ kỹ Phía bên trong tối om, thấy lờ mờ vài tòa nhà. Phòng bảo vệ trực cổng đang sáng đèn.
Hai người đi dọc theo tường vây của trường, đường càng đi sâu càng thấy tối, bên cạnh mọc đầy cỏ dại. Hai người dần dần đi về phía bờ sông nhưng lại rẽ vào một góc, hóa ra còn có một con đường nhỏ bị che lấp, ẩn trong đồng ruộng bên đường.
Mặt kia của đồng ruộng là một vách núi cao bằng tòa nhà bốn năm tầng, phía dưới là bãi sông.
Hai người đi qua đồng ruộng, men theo con đường đất vòng sang phía bên kia, hóa ra đây là phía sau trường học. Có hai người đàn ông mặc đồ đen đứng canh ở cuối con đường đất, từ xa hoàn toàn không thể nhìn thấy họ. Khi thấy Trương Phượng Minh và Hứa Dị, hai người đó gật đầu.
Trương Tĩnh Thiền chú ý thấy, có nhiều tảng đá dưới sườn dốc mà họ đi qua. Phía bên trái họ đi qua có một cái hang động từ tự nhiên, bên trong thắp một ngọn đèn dầu, còn có hai thuộc hạ ngồi trong đó đánh bài. Trương Tĩnh Thiền hiểu ra, đây quả thật là một nơi ẩn náu kín đáo giữa chốn đô thị.
Qua hang động là một đoạn bậc thang hẹp, hai người bước vào một tòa nhà hai tầng cũ nát, treo biển “Nhà thi đấu”.
Trương Tĩnh Thiền đi theo Trương Phượng Minh vào trong.
Gọi là nhà thi đấu nhưng chỉ rộng khoảng một trăm mét vuông, một nửa còn chất đầy dụng cụ. Trên nền đất cao su cũ kỹ có vài cái chăn vứt chỏng chơ. Phía giữa đặt một cái bàn vuông, có hai người ngồi đối diện nhau, đang uống bia ăn khuya. Từ cửa sổ nhìn ra còn thấy được trường học đối diện, ở trên cao treo một cái đồng hồ treo tường cũ kỹ của những năm 80, 90 của thế kỷ trước.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai người đó ngẩng đầu lên, sắc mặt Trình Xuyên vẫn thận trọng như mọi khi. Lưu Doanh nhìn Trương Tĩnh Thiền bên cạnh Trương Phượng Minh, cũng chính là “Hứa Dị”, vẻ mặt cô ta như nhìn thấy ma.
Hôm Trương Tĩnh Thiền vừa xuyên không đến, sau khi Lưu Doanh trao đổi tin tức với em trai, chẳng kịp suy nghĩ gì khác chỉ muốn bắt anh, kết quả là anh đã chạy mất. Vì lúc đó việc truy bắt xảy ra bên ngoài tòa nhà văn phòng, đợi đến khi Trình Xuyên và Trương Phượng Minh chạy ra thì Trương Tĩnh Thiền đã sớm biến mất. Lưu Doanh chỉ nói mơ hồ: “Vừa rồi có kẻ đáng nghi đang do thám, không bắt được, Hứa Dị đã đuổi theo rồi.”
Sau đó, Hứa Dị điều khiển và chỉ huy mọi người từ xa. Chuyện hoán đổi chỉ có Lưu Doanh biết.
Trương Phượng Minh kéo một cái ghế ngồi xuống, thái độ Trương Tĩnh Thiền cực kỳ tự nhiên ngồi đối diện ông ta, nói với hai người kia: “Đã đón người về rồi, tối nay yên tâm mà đi.”
Trương Phượng Minh và Trình Xuyên đều gật đầu, mấy ngày nay họ bị dồn ép chết đi được, may mà hàng năm Hứa Dị đều dạy họ chuyển một phần tài sản ra nước ngoài, bây giờ họ chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài sống những ngày tự do tự tại.
Lưu Doanh lạnh lẽo nhìn Trương Tĩnh Thiền, bỗng nhiên cười nói: “A Lan, em theo chị qua đây, có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Vẻ mặt Trương Tĩnh Thiền lạnh tanh, thậm chí còn cầm một hạt lạc bóc vỏ và nói: “Cứ nói ở đây đi, mọi người đều không phải người ngoài.”
Trương Phượng Minh và Trình Xuyên liếc nhìn nhau.
Lưu Doanh lớn tiếng: “Lão tam, lão tứ! Em trai tôi uống say rồi, dẫn nó sang bên cạnh để tôi giúp nó tỉnh rượu!”
Hai thuộc hạ uống rượu trong hang lúc trước chạy vào, Trương Tĩnh Thiền cầm lấy một ly rượu ném xuống đất. Nhưng anh vẫn giống như Hứa Dị, cho dù đang tức giận nhưng giọng nói vẫn từ tốn: “Chuyện gì mà không thể nói trước mặt hai người họ? Sợ những việc chị lén lút làm cùng người ta bị họ biết à?”
Lưu Doanh lập tức sững sờ.
Trương Phượng Minh: “Khoan đã!” Ông ta quay đầu nói với hai thuộc hạ: “Hai người ra ngoài trước đi, chị em cãi nhau thôi.”
Trương Tĩnh Thiền nói: “Bảo họ đi xa một chút.” Anh đưa mắt ra hiệu cho Trương Phượng Minh, Trương Phượng Minh lập tức hiểu ra nội dung đằng sau không thể để người ngoài nghe được, ra lệnh: “Đi xa một chút.”
Lưu Doanh phản ứng lại, vừa định ngăn cản thuộc hạ rời đi thì nghe thấy Trương Tĩnh Thiền nói: “300 triệu, tròn 300 triệu! Không chút tin tức nào lọt ra, ngay cả em cũng giấu. Chị và người tên Vương Minh rốt cuộc có quan hệ gì? Coi bọn em như khỉ để đùa giỡn?”
Trương Phượng Minh và Trình Xuyên nhanh chóng liếc nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Trình Xuyên lên tiếng: “Hứa Dị, cái gì mà 300 triệu, cậu nói rõ ràng đi.”
Trương Tĩnh Thiền hất cằm về phía Lưu Doanh: “Chuyện đó phải hỏi chị ta.”
Đương nhiên phải hỏi cô ta. Bởi vì sáng nay Đinh Trầm Mặc đã nhận được tin, cảnh sát địa phương khác đã khống chế được Vương Minh. Bởi vì 30 triệu họ dùng để mua hợp đồng tương lai lấy từ Phúc Minh, khoản lợi nhuận khổng lồ đương nhiên cũng không hợp pháp. Sau khi cảnh sát thẩm vấn Vương Minh, đã xác nhận được sự tồn tại của khoản tiền này. Trương Phượng Minh và Trình Xuyên đều không biết tình hình, vì đó là chuyện mà Hứa Dị và Lưu Doanh lén lút làm.
Lưu Doanh hoàn toàn hoảng loạn, không ngờ người này lại đổi trắng thành đen như vậy, đột nhiên vạch trần chuyện này, còn đổ hết cho một mình cô ta. Nhưng cô ta có thể nói gì đây, chẳng lẽ nói rõ ràng là hai chị em chúng tôi cùng làm? Hay là nói cậu không phải Hứa Dị, cậu là Trương Tĩnh Thiền? Trương Phượng Minh và Trình Xuyên sẽ chỉ nghĩ cô bị điên thôi.
Cô ta nghẹn lời như vậy trong mắt Trương Phượng Minh và Trình Xuyên, càng thêm chứng thực lời nói của Trương Tĩnh Thiền. Vậy là thật sự có khoản 300 triệu mà họ đều không biết, nếu không thì hai chị em thường ngày quan hệ tốt như vậy, làm sao có thể lật mặt? Đó lại là 300 triệu đấy.
Lưu Doanh vừa định một mực phủ nhận là hiểu lầm nhưng Trương Tĩnh Thiền đã lên tiếng trước: “Mấy ngày nay tôi trốn đông trốn tây, nhưng tôi cũng có người trong cảnh sát. Nếu không làm sao tôi trốn lâu như vậy được, tối nay cũng không thể đón ông về được.” Anh nhìn Trương Phượng Minh một cái.
Trương Phượng Minh lập tức gật đầu, tối nay quay về đúng là rất thuận lợi.
Trương Tĩnh Thiền như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Tôi nghe được một tin, phía cảnh sát ở Quảng Châu đã bắt giữ một người tên Vương Minh. Ông ta bị nghi ngờ dính líu với chị ta chiếm đoạt 30 triệu từ Phúc Minh để mua hợp đồng tương lai giống như Trương Mặc Vân, họ mua bán kiếm được 300 triệu. Chị à, cảnh sát chỉ tìm thấy 40 triệu ở chỗ Vương Minh, còn 260 triệu đâu? Hóa ra cuối cùng, mọi người kể cả em đều chỉ là công cụ và bàn đạp để chị vơ vét của cải. Vương Minh đó là thân tín của chị, hay là tình yêu đích thực của chị?”
Lưu Doanh gần như tức chết, Vương Minh là chú họ của hai người! Không, là chú họ của cô ta và Hứa Dị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT