Đối với Trương Tĩnh Thiền, đây là một đêm cực kì khó chịu. Anh và Lê Duẫn Mặc ở trong khách sạn gần cục cảnh sát, chờ đợi “viện binh mạnh mẽ” mà Đinh Trầm Mặc đã nhắc tới.

Trương Tĩnh Thiền dựa một cánh tay ra sau đầu, nhìn trần nhà, đường nét từ trán đến cổ họng rất sắc bén. Đôi mắt anh u ám khó lường. Anh chỉ không dám nghĩ đến dù chỉ một chút, đêm nay Lý Vi Ý sẽ phải chịu đựng những gì.

Thật sự không thể nghĩ đến, chỉ cần nghĩ đến thôi là lòng lại thấp thỏm, tâm trí loạn như tơ vò. Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, tập trung vào việc giải cứu và phản kích tiếp theo.

Tuy nhiên cho dù nghĩ như vậy, Trương Tĩnh Thiền vẫn trằn trọc mất ngủ cả đêm, trợn trừng mắt đến sáng. Sáng sớm hôm sau, Đinh Trầm Mặc đến gõ cửa, nhìn thấy trong mắt anh toàn tơ máu, quầng thâm dưới mắt, ông ta hiểu rõ thở dài: “Trên đời có những kẻ si tình”.

Trương Tĩnh Thiền bình tĩnh nói: “Đừng nói nhảm, người đâu? Tốt nhất đừng để tôi cảm thấy đợi cả một đêm vô ích.”

Đinh Trầm Mặc đã quen việc bị anh ức hiếp, chỉ mất hứng “hừ” một tiếng nhưng không cãi lại, quay đầu cười nói: “Hai người cũng vào đi.”

Sau lưng Đinh Trầm Mặc có hai người bước ra, không phải một người.



Đêm qua đối với Lý Vi Ý, lúc đầu cũng rất khó chịu. Nhưng cô chỉ cần nghĩ đến Trương Tĩnh Thiền, không hiểu sao lại thấy tình hình không hoàn toàn tồi tệ. Trương Tĩnh Thiền bây giờ chắc chắn đang tìm cách cứu cô, nhất định anh đã đoán được mọi chuyện. Anh chính là Trương Tĩnh Thiền, từ thời thiếu niên đã dám gánh vác 1 tỷ. Cho dù Hứa Dị cáo già bụng dạ nham hiểm đến đâu, cũng chỉ xếp sau anh.

Hơn nữa, cô là người rất giỏi khuyên răn bản thân, nghĩ đằng nào bản thân như cá nằm trên thớt, chi bằng ngủ ngon giấc để lấy sức tìm cách đối phó còn hơn.

Vậy nên, vào đêm mà Trương Tĩnh Thiền nóng ruột lo lắng cho cô, thậm chí không dám suy nghĩ lung tung dù chỉ một chút, thì Lý Vi Ý ngủ một giấc say sưa.

5 giờ sáng cô tỉnh lại. Nhưng Lý Vi Ý không biết giờ giấc, cô rửa mặt, cảm thấy tinh thần tỉnh táo phấn chấn lạ thường, sau đó chọn một bộ quần áo thoải mái trong tủ rồi mặc vào.

Sau đó cô đứng trong căn phòng bí mật, cảm nhận không khí sáng sớm mùa đông len lỏi qua bốn bức tường kim loại.

Cô cảm thấy không thể tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, không thể chỉ để một mình Trương Tĩnh Thiền cố gắng.

Chỉ là, Hứa Dị quá cáo già, còn cô chỉ là con tôm nhỏ, phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn?



Người đi cùng Đinh Trầm Mặc vào phòng là một nam một nữ, nhan sắc đều xuất sắc ngoài dự đoán. Đến nỗi lúc Lê Duẫn Mặc từ phòng vệ sinh bước ra, nhìn thấy những người trong phòng, không khỏi kêu lên: “Vãi, mới sáng sớm làm gì thế này? Tuyển chọn mỹ nhân à?”

Tất nhiên khi nói câu đó, Lê Duẫn Mặc tự động bỏ qua Đinh Trầm Mặc. Thậm chí cậu ta cảm thấy ông già này đứng giữa, giống như trong bức tranh mỹ nhân vào sáng sớm, lại có thêm một kẻ từ đội nhảy disco trung niên đi lạc vào.

Trương Tĩnh Thiền quay đầu nhìn Lê Duẫn Mặc: “Cậu có thể ngậm miệng.”

Lê Duẫn Mặc ỉu xìu kéo một chiếc ghế nhỏ ra góc ngồi.

Đinh Trầm Mặc bảo hai người ngồi xuống ghế xô pha, giới thiệu: “Đây là điều tra viên Vưu Minh Hứa của đội Cảnh sát Hình sự thành phố. Bên cạnh là Ân Phùng, cố vấn tâm lý học của đội cảnh sát. Tiểu Vưu, đây là Trương Tĩnh Thiền mà tôi đã nói với cô, bên cạnh là bạn của cậu ấy, Lê Duẫn Mặc.”

Vưu Minh Hứa chính là nữ cảnh sát giỏi, cấp dưới của Đinh Hùng Vĩ, cô trông có vẻ khoảng 25-26 tuổi, mặc áo khoác đen, áo phông trắng, quần jean, dáng vẻ rất thoải mái. Chỉ là vẻ ngoài của cô quá xinh đẹp, dù không trang điểm, ánh sáng trong phòng dường như cũng tăng thêm vài phần khi cô xuất hiện. Nếu cô không ngồi trên ghế xô pha với khí chất lạnh lùng linh hoạt như vậy, tuyệt đối sẽ không tin cô là cảnh sát hình sự.

So với vẻ đẹp vui tai vui mắt của nữ cảnh sát này, người đàn ông ngồi bên cạnh cô, đẹp thì có đẹp nhưng thật sự hơi cay mắt. Anh trông khoảng 30 tuổi, anh rất đẹp trai bắt mắt, nhưng lại mặc một chiếc áo phông xanh lá hình Atom và quần dài cùng màu, chẳng khác nào một con sâu xanh cao to.

Ân Phùng ngồi sát cạnh Vưu Minh Hứa, đôi mắt lanh lợi trong veo.

Trương Tĩnh Thiền bình tĩnh chìa tay về phía Vưu Minh Hứa: “Nhờ cô giúp đỡ.”

Vưu Minh Hứa bắt tay anh, ánh mắt lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Nếu kẻ bắt cóc Lý Vi Ý thật sự là chủ tịch Tập đoàn Mộc Thần, thì anh Trương cũng giúp phía cảnh sát chúng.”

Trương Tĩnh Thiền: “Bây giờ chúng ta bắt đầu như thế nào?”

“Đã bắt đầu rồi.” Tư thế Vưu Minh Hứa nhàn hạ dựa lưng vào ghế xô pha, “Tối qua nhận được lệnh của đội trưởng Đinh, tôi đã hoàn tất việc kiểm kê bất động sản đứng tên Hứa Dị. Tổng cộng có 6 căn trong thành phố này, bao gồm 4 căn hộ và 2 biệt thự.” Cô liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh đang nghịch dây kéo áo khoác của cô, giật dây kéo ra khỏi tay anh ta, hất cằm lên: “Phần còn lại anh nói tiếp.”

Ân Phùng bĩu môi.

Mặc dù anh ta mặc một bộ đồ xanh lá cây làm những cử chỉ như vậy, nhưng trông vẫn rất đẹp trai.

Trương Tĩnh Thiền vẫn không có biểu cảm gì, rất bình tĩnh, còn Lê Duẫn Mặc thì ngây người. Đinh Trầm Mặc biết Ân Phùng có vấn đề về não nên coi như không nhìn thấy gì.

Nhưng dưới ánh mắt đáng sợ của Vưu Minh Hứa, Ân Phùng ngoan ngoãn ngồi thẳng lại, nhìn Trương Tĩnh Thiền, nói: “Tôi đã phác họa tâm lý tội phạm của Hứa Dị, không thể nói chi tiết vì phải bảo mật! Kết luận là, với ham muốn kiểm soát mạnh mẽ và tự kìm nén bản thân cực đoan như vậy, nếu hắn muốn giấu Lý Vi Ý, chắc chắn phải là nơi hắn hoàn toàn có thể kiểm soát được. Tuyệt đối không mượn tay người khác, cho nên rất có thể là nằm trong 6 bất động sản này.”

Trương Tĩnh Thiền gật đầu: “Vậy…”

“Tôi đã điều tra một lần rồi.” Ân Phùng tự hào ngắt lời anh, “Ngay từ tối qua, người của tôi đã lẻn vào 6 căn nhà đó, đi khắp từng căn. 4 căn hộ bình thường thường có thể loại trừ đầu tiên, không có tầng lửng cũng không thể xây được phòng bí mật. Còn lại hai căn biệt thự, căn thứ nhất có 2 tầng và sân nhỏ, cấu trúc đơn giản, không có người ở, người của tôi đã lục soát từ trong ra ngoài, xác nhận không có dấu vết của Lý Vi Ý. Chỉ còn lại căn biệt thự lớn cuối cùng gồm 3 tầng, diện tích hơn 2 mẫu đất rưỡi *, to xấp xỉ biệt thự của tôi. Nhưng bảo vệ của Hứa Dị canh gác rất nghiêm ngặt, trong biệt thự có ít nhất 10 vệ sĩ. Có thẻ như vậy hắn mới ngủ ngon giấc. Hôm kia, xe của Hứa Dị đã lái vào biệt thự này, đến nay vẫn chưa đi ra. Anh đoán xem bạn gái bé bỏng của anh có ở trên xe của hắn không?”

(*2 mẫu đất rưỡi (tính ở Trung Quốc): Khoảng 1667 mét vuông)

Lượng thông tin mà anh ta tiết lộ thật sự quá lớn, mọi người đều suy nghĩ một lúc. Vẻ mặt Đinh Trầm Mặc hơi ngượng ngùng, họ nhẹ: “Thầy Ân, anh không cần nói chi tiết với họ như vậy…” Dù sao cũng đã sử dụng cách thức không hợp quy tắc.

Vưu Minh Hứa không để ý đến sự lo ngại của lão Đinh, vén mái tóc dài ra sau tai, dứt khoát nói: “Nếu tất cả giả thiết của Trương Tĩnh Thiền đề cập đều đúng, thì Lý Vi Ý chắc chắn đang ở trong căn biệt thự đó.”

Trái tim của Trương Tĩnh Thiền ban đầu dường như bị đóng băng, bởi vì câu nói này của cô mà bừng bừng lên. Anh trịnh trọng nói: “Cảm ơn rất nhiều.”

Vưu Minh Hứa chỉ mỉm cười: “Người vẫn chưa tìm thấy, đến lúc đó cảm ơn cũng chưa muộn.” Cô đứng dậy: “Tình hình là như vậy, việc này không nên chậm trễ. Lão Đinh, nếu ông tiện đường thì đi cùng tôi đến biệt thự một chuyến, tôi muốn đánh rắn động cỏ, biết đâu… sẽ có bất ngờ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play