Sức Phong Mục Đình rất lớn, Tô Phù Liễu không thể vùng ra, chỉ có thể để mặc hắn nắm chặt tay mình.
Hắn cúi đầu nhìn, tay Tô Phù Liễu thon gọn, không một vết chai sạn nào: "Tay ngươi chẳng giống tay người từng làm việc nặng nhọc chút nào."
Tô Phù Liễu hơi sững người: "Nô.. nô tì do gia cảnh sa sút mới phải chịu cảnh làm nô làm tì."
"Thật sao?" Đôi mắt Phong Mục Đình sắc như chim ưng, nhìn thẳng vào y.
Tô Phù Liễu nuốt nước bọt: "Đúng.. đúng vậy."
Nghe thế, Phong Mục Đình mới buông tay: "Vậy là ngươi chưa quen với việc hầu hạ người khác? Nếu vậy, ngươi có thể rời đi. Phủ của bản vương không cần kẻ không biết làm gì."
Tô Phù Liễu sửng sốt, vừa mới đến đã bị đuổi, thế thì làm sao được? Y còn chưa lấy được nửa số vàng còn lại.
Nhìn Phong Mục Đình như nhìn thấy một ngọn núi vàng sáng chói, Tô Phù Liễu không quan tâm nữa, dù có mất mặt cũng phải ở lại.
Vì vậy, y quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy chân Phong Mục Đình: "Vương gia, xin ngài đừng đuổi nô tì đi. Nô tì không nơi nương tựa, không một đồng xu dính túi. Nếu rời khỏi vương phủ, nô tì sẽ chết đói ngoài đường mất."
Y cố gắng, nặn ra vài giọt nước mắt, Phong Mục Đình lập tức cau mày: "Buông ra!"
"Không buông! Nếu vương gia không giữ nô tì lại, nô tì sẽ không buông tay. Dù có ra ngoài cũng là chết, chi bằng để vương gia đánh chết còn hơn." Tô Phù Liễu bắt đầu giở trò cù nhây.
Nhưng cần biết rằng Phong Mục Đình là ai, hắn nổi tiếng với tính khí nóng nảy. Đối đầu với hắn nếu muốn động thủ thì không chỉ là nói thôi đâu.
Phong Mục Đình siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Khi hắn định ra tay thì Tô Phù Liễu vội nói: "Vương gia, tuy nô tì chưa quen việc hầu hạ, nhưng nô tì rất chăm chỉ, việc gì cũng có thể làm. Vương gia cứ việc sai bảo, dù là lên núi đao hay xuống chảo dầu, nô tì cũng sẽ hoàn thành tốt mọi việc mà vương gia giao cho."
Thế rồi, chuyện triều đình khiến Phong Mục Đình phiền muộn, lại gặp phải một thị nữ lì lợm như vậy, hắn quyết định chơi đùa với thị nữ này, để giải tỏa cơn tức giận trong lòng.
"Được, ngươi hãy buông ra."
Thấy Phong Mục Đình dịu lại, Tô Phù Liễu tưởng rằng mình đã thuyết phục được hắn, nhưng vừa buông tay, liền nghe Phong Mục Đình nói: "Người đâu, chuẩn bị núi đao và chảo dầu cho bản vương!"
Tô Phù Liễu lập tức trợn tròn mắt, vị Thính Vương này điên rồi sao!
Phong Mục Đình liếc nhìn Tô Phù Liễu, cười nhẹ, "Sao vậy? Vừa rồi ngươi còn thề thốt nói rằng dù lên núi đao xuống chảo dầu cũng không ngại cơ mà?"
Tô Phù Liễu nuốt nước bọt, trong lòng thầm rủa, lời nói ấy rõ ràng chỉ là một cách để bày tỏ lòng trung thành, vậy mà Phong Mục Đình lại coi là thật!
"Vương.. vương gia, chuyện này.."
Tô Phù Liễu nhìn thấy đám gia nhân nhanh nhẹn mang đến một nồi dầu đang sôi sùng sục và một cái bàn dài hai mét, trên đó đầy rẫy những mũi dao nhọn hoắt.
Không ngạc nhiên khi Phong Mục Đình lại khinh thường y như vậy, chỉ cần nhìn tốc độ làm việc của những người hầu bên cạnh hắn là đủ hiểu.
Phong Mục Đình phất tay, ra hiệu cho người hầu lui xuống. Hắn hứng thú đi quanh núi đao và chảo dầu một vòng, rồi dừng lại trước mặt Tô Phù Liễu, "Đi đi, cơ hội thể hiện đã đến rồi. Nếu ngươi không chết, thì hãy ở lại phục vụ bản vương."
Phong Mục Đình nói nhẹ như không, còn Tô Phù Liễu suýt ngất xỉu. Lên núi đao xuống chảo dầu mà còn sống được sao?
Thấy Tô Phù Liễu do dự, Phong Mục Đình đột ngột thay đổi sắc mặt, kéo áo ngồi xuống rồi đập mạnh vào bàn, "Còn không mau đi!"
Tô Phù Liễu đáng thương nhìn Phong Mục Đình, từ trước đến giờ y chưa bao giờ tỏ ra đáng thương như thế, hy vọng Phong Mục Đình sẽ mềm lòng mà tha cho mình. Nhưng y không biết rằng, điều Phong Mục Đình ghét nhất chính là nước mắt của nữ nhân.
Phong Mục Đình tỏ vẻ khó chịu, phẩy tay: "Còn ngẩn ra làm gì, chính ngươi đã nói, dù khóc khô nước mắt cũng phải làm cho được!"
Tô Phù Liễu không ngờ Phong Mục Đình lại nhẫn tâm đến vậy, nhất quyết bắt y lên núi đao xuống chảo dầu.
Tô Phù Liễu tham tiền, nhưng không đến mức tham tiền mà bỏ mạng.
Dù sao cũng đã cầm được hai trăm năm mươi lạng vàng, y có thể trốn đi sống ẩn danh.
Thế là, Tô Phù Liễu không khóc nữa. Phong Mục Đình tưởng rằng y đã sẵn sàng, nhưng lại nghe y nói: "Nô tì vẫn nên tìm con đường khác thì hơn, chết đói ngoài đường còn hơn là bị chiên giòn trong chảo dầu."
Phong Mục Đình cười nhạt, biết ngay là Tô Phù Liễu không thể thực hiện lời hứa đầy quyết tâm ban nãy.
Hắn đập mạnh bàn, vươn tay bóp chặt cổ Tô Phù Liễu. Động tác nhanh đến mức Tô Phù Liễu chưa kịp nhìn rõ, cổ đã bị hắn bóp chặt.
"Hừ, phủ Đình Vương của bản vương há là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
Phong Mục Đình bóp mạnh, Tô Phù Liễu gần như không thở nổi. Nhưng trước khi y kịp cầu xin, ánh mắt Phong Mục Đình bỗng nhiên mở lớn, bàn tay đang bóp cổ Tô Phù Liễu cũng khẽ cử động, như thể hắn đã chạm vào cái gì đó..
Tô Phù Liễu cũng giật mình, xong rồi, bị lộ rồi!
Chưa kịp phản ứng, tay còn lại của Phong Mục Đình đã hướng xuống phía dưới của y..