Phong Mục Đình đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị chốt từ bên trong. Thấy vậy, hắn cảm thấyên tâm hơn nhiều, ít nhất thì Tô Phù Liễu không chạy trốn lần nữa.
Hắn nhíu mày, do dự một chút rồi nói: "Xin lỗi, vừa rồi là do bản vương.. đã lỗ mãng."
Phong Mục Đình cũng không biết tại sao hắn lại phải nói lời xin lỗi, và càng không hiểu tại sao hắn lại phải xin lỗi một kẻ hầu như Tô Phù Liễu.
Trước giờ, Phong Mục Đình luôn hành sự bất chấp người khác nghĩ sao, tốt hay xấu đều để họ tự do đánh giá. Vậy mà tại sao hắn lại không kiềm chế được, mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt uất ức của Tô Phù Liễu, hắn lại thấy mềm lòng, muốn đến an ủi y.
Bên trong vẫn không có tiếng đáp lại của Tô Phù Liễu, Phong Mục Đình nghĩ, có lẽ để y bình tĩnh lại cũng tốt, hắn không nên đứng đây nữa, nếu không sẽ càng khiến Tô Phù Liễu khó xử hơn.
Tuy nhiên, ngay khi Phong Mục Đình vừa quay người đi, thì nghe một tiếng "rầm" từ bên trong..
Phong Mục Đình giật mình, ngay lập tức thô bạo đá tung cửa phòng của Tô Phù Liễu. Cửa mở ra, chỉ thấy Tô Phù Liễu nằm sõng soài trên sàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT