Chương 2: Trêu ghẹo
Tôi thề, đó thực sự chỉ là bình luận trêu chọc.
Ví dụ như:
“Hoa rồi sẽ tàn, người rồi sẽ ngu si. Tình yêu của chị, không bao giờ tàn.”
“Tôi từng ước mơ bản thân là một nhà phát minh và nghệ sĩ, cuối cùng phát hiện tôi vẫn muốn sống trong nhà anh đẹp trai.”
“Miệng dù có cứng, hôn rồi cũng sẽ mềm.”
“Trời ạ, lễ nghi đâu? Liêm sỉ đâu? Địa chỉ đâu?”
Các chị em hãy tự xem nhé.
Tôi độc thân 22 năm và nghiện Internet.
Huhuhu~
Tôi giơ tay ra khỏi phòng giam, túm lấy cổ áo của anh quỷ.
“Tôi không quan tâm. Các người không có quyền kết tội tôi. Tôi muốn tìm luật sư!”
“Không. Các người mà dám kết án bà đây, bà đây quậy banh cái âm giới nàyyyy!”
Anh quỷ không chịu nổi tiếng la hét của tôi, bảo tôi bình tĩnh vài phút rồi nghĩ cho tôi giải pháp.
Tôi che miệng lại nhìn anh ta, gật đầu đồng ý.
Anh ta nhìn xung quanh thấy không có bóng dáng ma quỷ nào, ngoắc ngón tay gọi tôi.
“Như thế này đi, cô đã trêu ghẹo 108 người rồi, thêm một người nữa chẳng vấn đề gì đâu.”
Tôi: “Ai vậy?”
Anh quỷ vui vẻ nhìn tôi.
Mặt tôi tối sầm lại, nuốt nước bọt. “Nếu là anh thì tôi phải làm tâm lý chuẩn bị cái đã.”
Anh quỷ ghét bỏ nhìn tôi. “Cô nghĩ cái gì đấy? Tôi không thích người gầy nhòm như cô đâu.”
Hừm, công kích cá nhân đấy à?
Tôi trước lồi sau lõm, gầy ở đâu mà gầy?
“Anh mới gầy ấy, đồ teo tóp.”
Anh quỷ “…”
Anh ta ho khan hai cái rồi nói tiếp. “Ở đây Diêm Vương là người có quyền quyết định cuối cùng. Hôm nay ngài ấy vừa từ nhân gian trở về, tâm trạng rất tốt. Nếu như cô có thể gây ấn tượng tốt với ngài ấy thì còn lo gì cái mạng nhỏ này nữa.”
Tôi liên tưởng đến bộ dạng mặt xanh nanh vàng hung dữ trong phim truyền hình.
Tôi sâu sắc suy nghĩ một lúc lâu.
Tình yêu tuy quý giá, tự do càng quý hơn, nhưng nếu vì mạng sống thì hai điều trên đều có thể vứt bỏ được.
Anh quỷ trở nên mất kiên nhẫn. “Sao, chuyện tốt như vậy mà cô còn do dự cái gì?”
“Hắn ta đẹp trai không?”
“Còn phải nói.”
“Đệ nhất mỹ nam địa phủ đương nhiên là ông chủ chúng tôi.”
Tôi không tin.
Bộ dạng của anh quỷ như thế kia, đệ nhất mỹ nam địa phủ còn thế nào được.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của tôi, anh quỷ lấy điện thoại ra cho tôi xem một đoạn video.
Trong video, ánh mắt của người đàn ông có chút lạnh lùng, dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi lệ, dáng vẻ yêu kiều, quỷ dị, đôi môi mỏng hơi cong.
Hắn mặc một bộ vest màu đen, dáng người cao ráo, cơ bụng cuồn cuộn, vai rộng eo hẹp, nhìn rất gợi cảm.
Tôi liếm môi, aaaa.
Đúng gu tôi rồi!
Tôi hơi nheo mắt lại, cảm thấy người đàn ông này càng nhìn càng quen.
Đây hình như là Kỷ Tế Nam…
Kỷ Tế Nam!?
Tôi từng lướt thấy tấm hình này, còn vô tình bình luận mấy lần nữa.
Chỉ là anh chàng đẹp trai này rất lạnh lùng, sau khi bị tôi trêu chọc đã ẩn tấm hình đi, ảnh lưu trong điện thoại của tôi cũng mất tích không rõ lý do.
Tôi liền quyết định ngay , vì tôi sắp bước vào biển khổ rồi.
Không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được.
Huống hồ nếu trêu chọc thành công thì lo gì không thoát khỏi biển khổ.
Nếu trêu chọc thất bại, kết quả tệ nhất cùng lắm là 500 năm sau bắt đầu lại từ đầu thôi.
Tôi đi theo bản đồ mà anh quỷ đưa cho, vui vẻ chạy đến phòng Kỷ Tế Nam.
Căn phòng của hắn nằm sâu trong âm giới, địa hình phức tạp, dọc đường tôi suýt chút bị rơi vào nồi canh nóng.
Khi đến bên ngoài Điện Diêm Vương, cả người tôi mệt mỏi và nhếch nhác.
Bên trái điện có một suối nước nóng, tràn ngập hương hoa, có một cây đại thụ che phủ.
Đúng là kỳ quái.
Với kích thước của tôi không thể nào lọt qua khe hở kia được, cũng không thể nhìn vào bên trong.
Tôi xắn tay áo trèo thẳng lên cây, thấy xung quanh không có ma quỷ nào, tôi cởi quần áo nhảy xuống nước.
Nhiệt độ nước vừa phải, ngâm mình rất thoải mái, tôi cảm giác làn da hình như trắng hơn một chút, không biết đây có phải là loại nước thánh làm đẹp hay không.
Tôi vừa tắm vừa hạnh phúc ngân nga một bài hát.
Đột nhiên, tay tôi chạm vào một bức tường gồ ghề.
Ồ, bức tường này có cảm giác khá tốt.
Tôi không nhịn được chộp lấy nó sờ thêm vài lần nữa.