Diêm Vương đại nhân không dễ tán

chương 1: 18 tầng địa ngục


1 tháng


Chương 1: 18 tầng địa ngục

Tôi thức đêm quá độ, được xuất chầu ông bà luôn.

Quỷ sai hộ tống tôi xuống âm phủ, vừa đi vừa hỏi tôi sao không hẹn hò với người số 87.

Vẻ mặt tôi bối rối. “Số 87 là ai?”

Quỷ sai dẫn đường cười còn khó coi hơn cả khóc. “Là cái cậu khoe cơ bụng sáu múi đấy.”

Tôi: “…”

Người mà tôi lướt video xem cơ bụng sáu múi không ít đâu.

“Không nhớ được.”

“Không nhớ? Thế cô kể tôi nghe số 36 xem, trắng trẻo mịn màng như thế. Tại sao cô lại không thích nữa?”

Tôi thở dài, phớt lờ quỷ sai, tiếp tục đi về phía trước.

Quỷ dưới địa phủ sao mà lắm chuyện thế không biết, hỏi rõ nhiều, thậm chí còn liệt kê những anh chàng đẹp trai mà tôi đã để lại lời nhắn dưới video của họ khi tôi ở nhân gian.

Tổng cộng 128 người.

Anh trai này tài giỏi quá, đến tôi còn không nhớ mình đã từng trêu ghẹo nhiều người đến thế.

Tôi ngó nghiêng xung quanh, nơi này thật khác với những gì tôi nghĩ, ngoại trừ một số nơi, bề mặt nhìn rất cổ kính, môi trường khá tốt, bên cạnh còn có đèn lồng.

Hình như cũng không có gì đáng sợ lắm.

Tôi đang ngắm cảnh thì một cánh tay đứt lìa từ trên trời rơi xuống.

Tôi hoảng sợ hét lên, nắm lấy cánh tay bị đứt lìa kia vung vẩy dã man.

“ Ô ô, đừng đánh nữa, là tôi đây…”

Tôi từ từ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một cánh tay gần như bị gãy của anh quỷ, anh ta nhăn mặt vì đau, nhờ vậy mà suốt chặng đường còn lại anh ta mới yên tĩnh hơn.

Đã bảo là đừng có lấy tay bị đứt hù dọa tôi, tôi mới đến địa phủ, còn chưa quen mấy trò quỷ của bọn họ.

Không biết có phải là anh quỷ sai muốn trả thù hay không, anh ta ném tôi vào phòng giam lạnh lẽo rồi không thèm để ý đến tôi nữa.

Tôi quấy rầy anh ta rất lâu, anh ta mới nói, vì tội của tôi đặc biệt, khẳng định không thể lên thiên đàng, cũng không ở lại địa phủ hay quay về nhân gian.

“Anh quỷ ơi, anh nói thật cho tôi đi, vậy tôi nên đi đâu? Tự lập môn hộ à?”

“Cô mơ đi. Tý tự mà xem. Trong phòng giam có tên.”

Anh quỷ nói xong liền kéo bàn tay bị thương nặng của mình rời đi.

Tôi lùi lại vài bước, ngước lên nhìn thấy dòng chữ “tội ác tày trời” viết trên cửa phòng giam.

Phía dưới bốn chữ có một hàng chữ nhỏ, tạm gọi là tầng mười tám địa ngục, thời hạn 500 năm.

? ? ?

Tôi không phục!

Đến một con kiến tôi còn chưa giẫm bao giờ, tôi là người luôn luôn bảo vệ kẻ yếu, kính già yêu trẻ đấy.

Tôi còn chưa vượt đèn đỏ nữa, sao lại muốn nhốt tôi ở đây, hu hu hu.

Còn phải xuống tận tầng thứ mười tám địa ngục.

Đây là vu khống ác ý.

Địa phủ còn có công lý nữa không?!

Tôi hét lên bằng tất cả sức lực của mình.

“Tôi muốn giải oan. Giúp tôi với.”

“Địa phủ xử oan người tốt, nhốt người bừa bãi.”

“Tôi muốn gặp sếp của các người, mang người có thể giải quyết đến đây.”

Anh quỷ quay trở lại nói: “Bà cô của tôi ơi, đừng có la nữa. Cô chỉ bị tạm giam ở tầng mười tám địa ngục thôi, có phải là vào luôn không ra đâu.”

“Anh ơi, đá không rơi trúng đầu anh, anh sẽ không biết đau đâu. Tạm giam mà tôi còn không vội, đợi đến lúc lúc giam thật thì tôi hét còn có tác dụng gì?”

“Giờ cô hét cũng vô dụng, tội của cô đều đã được ghi lại rồi.”

Tôi xắn tay áo chuẩn bị chiến đấu: “Vậy anh nói tôi xem tôi phạm tội gì.”

Anh quỷ vuốt thẳng mũ, ho nhẹ hai tiếng.

“Tống Cửu Cửu, tuổi 22, tội danh trêu ghẹo 108 trai nhà lành qua video, lưu vào bộ sưu tập 10086 lần, chảy nước dãi 520 lần, mơ tưởng kết hôn 10010 lần. Sau khi điều tra, việc thật người thật, tạm thời buộc tội quấy rối td.”

Tôi nhắm chặt mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ơi, tôi tên Tống Thanh Thanh, không phải Tống Cửu Cửu…”

Anh quỷ sai cười tự hào. “Thật ngại quá, dựa vào tên trên mạng kết án, tôi chỉ có thể gọi cô như vậy.”

Tôi: “…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play