Phụng thiên thừa vận, hoàng đế sắc rằng: Lý thị Côn Ma Vân Nam nhiều thế hệ cần thủ vương thổ, đức huệ quảng tế, là điển hình trung lương. Nay có Thổ ty Lý Đông Đình đời thứ mười bảy trung quân thể quốc, là để trụ của triều đình, là lá chắn của quốc gia. Huyện chúa Giang Nguyên Mai thị lễ độ du nhàn, nhu gia khải tú, khám đương lương xứng. Đặc biệt tứ hôn, loan phượng hoà minh, mong phu thê đồng tâm, khắc trung báo quốc. Khâm thử.
Một đạo thánh chỉ đã làm thay quyết định cho Mai Cẩm.
Cô sắp phải gả cho Lý Đông Đình, …..
Thái giám Thượng Phúc không ngại vất vả vừa mới về kinh thành được mấy ngày lại tự đề cử mình làm sứ giả đi ban tứ hôn, hộ tống Mai Cẩm rời kinh thành đi Vân Nam thành hôn. Người đồng hành ngoài hai cung nữ lớn tuổi của cung Đức ý thì còn có người của Mai gia cũng đi theo.
Mai Mạnh Phồn hoàn toàn không biết một chút gì về toàn bộ sự kiện này. Vừa không biết vì sao Mai Cẩm lại được hoàng thái tôn triệu vào trong cung, cũng không biết làm thế nào cô lại được phong lên làm huyện chúa và được tứ hôn với Thổ ty Côn Ma Lý Đông Đình mà thời gian này thường xuyên được triều đình nhắc tới. Nhưng ông ta cũng nhận được lợi ích, cũng nhờ có cô con gái này mà ông ta được thăng lên làm thái thường thiếu khanh. Dẫu rằng cũng không phải chức vị quan trọng, nhưng đứng hàng tứ phẩm, tiến vào hàng ngũ Cửu Khanh. Càng khiến ông ta vẻ vang là tự dưng bản thân mình lại có thêm một con rể Lý Đông Đình. Tuy ông ta chưa từng gặp mặt vị con rể này, cũng chưa từng nói chuyện, nhưng cái tên Tuyên uỷ sứ Vân Nam Lý Đông Đình từ lâu đã như sấm bên trai. Tin tức tứ hôn vừa truyền ra, có nhiều đồng liêu tới nhà chúc mừng, rõ ràng là muốn kết giao tạo quan hệ.
Mai Mạnh Phồn tự biết vinh quang mình có hôm nay hoàn toàn là nhờ vào phước con gái Mai Cẩm đã từng bị Mai gia coi như bát nước mà hất đi, bây giờ không còn dám coi khinh cô nữa. Tứ hôn vừa được phát ra từ nơi thái hậu, toàn bộ của hồi môn đều được nội phủ chuẩn bị, bên phía hoàng thái tôn Đông Cung cũng ban thưởng không ít, Mai gia bị đẩy sang một bên như người ngoài. Chờ tới ngày xuất phát, Mai Mạnh Phồn và Liêu thị cũng phải tự mình tới nơi để tiễn, cũng phái con trai Mai Thanh Liên đi đưa gả, nhưng lại bị thái giám Thượng Phúc lấy do do tứ hôn đặc biệt mà từ chối, không thể làm gì khác ngoài trơ mắt nhìn theo long xa chở Mai Cẩm rời đi.
Sự việc đã qua vài ngày, Mai Cẩm cũng đã lên đường, nhưng đầu óc cô vẫn còn choáng váng sốc nặng.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng sự việc sẽ lại phát triển đến như này, cuộc hôn nhân trước vừa mới kết thúc chưa được bao lâu thì đã bước vào cuộc hôn nhân tiếp theo rồi.
Để Lý Đông Đình làm công tác chuẩn bị đón dâu kịp thời, thánh chỉ tứ hôn đã được khoái mã truyền đi trước đoàn người mấy ngày, nói vậy chẳng bao lâu nữa Lý Đông Đình cũng sẽ biết được tin tức này.
Không biết chàng nhận được thánh chỉ tứ hôn thì sẽ có cảm tưởng gì, nhưng với Mai Cẩm mà nói …cũng không có niềm vui sướng khi một lần nữa được gả làm vợ người ta, mà trong lòng lại thấy ngũ vị tạp trần.
Không thể nghi ngờ so với lần đầu người Mai gia an bài mù hôn ép gả, ít nhất thì lần này cô biết trượng phu tương lai của mình trông như thế nào, là người như nào, thậm chí cô cũng không phủ nhận bản thân mình dần dần có thiện cảm với Lý Đông Đình. Nhưng trong tình huống không chút phòng bị, cô bị người ta dùng cách thức gấp gáp này để nghênh đón một cuộc hôn nhân thứ hai, ngoài cảm thán hoàng mệnh không thể làm trái ra thì cũng chỉ có thể quy kết đều là do trời xui đất khiến.
Đi được nửa hành trình, khi sắp đến Vân Nam, tâm cảnh Mai Cẩm dần dần có sự thay đổi.
Cô biết mình cần phải chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón một thân phận mới.
Cô không chỉ phải làm thê tử của Lý Đông Đình, mà còn phải sắm vai phu nhân của Thổ ty Côn Ma thật tốt. Thẳng thắn mà nói, cô cũng không có mấy lòng tin đối với bản thân mình. Nhưng mà càng đến gần Vân Nam, cô càng trở nên hồi hộp căng thẳng, thậm chí bắt đầu thấy lo lắng, có điều không bộc lộ ra ngoài mặt mà thôi.
Toàn bộ Sơn Nam Tây Đạo giáp giới Tứ Xuyên đều quấn vào chiến sự, để đảm bảo an toàn, đoàn người đi Sơn Nam Đông Đạo đi Vân Nam. Qua Sơn Nam Đông Đạo, ngày hôm nay đã tới Kiềm Trung đạo Thần Châu và gặp đoàn người Lý Đông Lâm ở trạm dịch đón dâu.
Dựa theo dự định, phải khi tới Củ Châu Vân Nam bọn họ mới có thể chạm trán đội ngũ đón dâu của Thổ tư phủ, ít nhất còn phải cần phải đi đường bảy tám ngày nữa. Không nghĩ rằng Lý Đông Lâm lại tới sớm hơn nhiều ngày, đã dẫn đoàn người tới chỗ này chờ đón dâu rồi.
Lý Đông Lâm hàn huyên xong với Thượng Phúc xong liền đi tới trước mặt Mai Cẩm, đã không còn dáng vẻ cợt nhả trước đây nữa, cậu quy củ hành lễ với cô:
– Lẽ ra phải qua mấy ngày nữa đệ mới gọi tẩu là tẩu tẩu, trên đường đi đệ vẫn cứ luôn nghĩ khi gặp tẩu rồi thì nên gọi gì mới phải. Nhưng gặp tẩu rồi, đệ thấy mình cứ gọi tẩu là tẩu tẩu đi. Nếu có gì mạo phạm, đệ mong tẩu tẩu bỏ qua cho. Tẩu đi đường vất vả rồi.
Giọng điệu của cậu nghiêm túc, nhưng ánh mắt thì lại mang theo ý trêu chọc. Mai Cẩm hiểu ngay, thiếu niên này tính xấu không đổi đang trêu mình đây mà. Nhưng cô không hề thấy khó chịu mà còn thấy nhẹ nhõm đi nhiều, cười khẽ nói:
– Tuỳ ngài thích xưng hô thế nào cũng được. Nhị gia thấy xưng hô nào thuận miệng thì cứ gọi thế đi.
Lý Đông Lâm nói:
– Tẩu phải gọi đệ là nhị đệ mới đúng chứ.
Mai Cẩm bật cười, gọi một tiếng “nhị đệ”.
Lý Đông Lâm đáp lại, rồi tự lầm bầm:
– Sao nghe thấy là lạ.
Mai Cẩm không trêu đùa với cậu nữa, hỏi:
– Đoàn các đệ đi đường vất vả quá. Sao nói là đến Củ Châu đón mà?
Lý Đông Lâm thu lại ý cười, nghiêm túc nói:
– Thánh chỉ đã tới Long Thành vào mấy ngày trước rồi, mẫu thân đệ mừng không kể xiết, nhân lúc huynh trưởng còn đang suất binh đi Nhung Châu, chiến sự căng thẳng, mẫu thân đã phái người báo tin vui này cho huynh ấy. Mẹ đoán trong thời gian này huynh ấy không thể thoát thân trở về ngay được, nên đã phái đệ thay huynh trưởng tới đón tỷ trước. Bởi vì sợ bị ảnh hưởng của chiến sự và cũng để an toàn nên kêu đệ tới nơi này đón mọi người. Mẫu thân còn bảo đệ chuyển lời cho tẩu, nói nếu không phải chiến sự đang gấp, bất luận thế nào cũng nên do huynh trưởng đi đón dâu, mong tẩu thứ lỗi. Chờ đến ngày thành hôn, huynh trưởng nhất định sẽ về đúng ngày ạ.
Mai Cẩm mỉm cười nói:
– Đa tạ Lý Phủ Quân quan tâm. Quốc sự quan trọng, chỗ tẩu không có gì đâu.
Lý Đông Lâm lại lấy ra một cái túi gấm màu đen viền tơ vàng, đưa cho cô:
– Đây là mẫu thân kêu đệ đưa cho tẩu, bên trong là một chiếc răng nanh, đã mời cao tăng khai quang. Theo cách nói nơi bọn đệ thì là bình an hỉ nhạc.
Mai Cẩm nhận lấy mở ra, quả nhiên là một chiếc răng con hổ màu ngà trơn bóng được đục lỗ nhỏ và buộc sợi tua màu đỏ.
Cô biết thân binh Thổ Tư phủ đều xăm răng hổ màu lam, chiếc răng nanh này chắc chắn là đồ đằng của Lý thị. Cầm chiếc răng hổ mịn màng trên tay, mọi lo lắng lo lắng khi đến đây dần tiêu tan, cô trịnh trọng nói:
– Đa tạ tấm lòng của Phủ Quân, tẩu xin nhận. Tới đó rồi tẩu sẽ bái tạ lão nhân gia sau.
Lý Đông Lâm cười gật đầu:
– Vậy chúng ta lên đường thôi. Trong nhà đã chuẩn bị xong hết rồi, mẫu thân đệ đang mong ngóng tẩu lắm đó.
……
Nửa tháng sau, đoàn người Mai Cẩm tới Côn Châu. Ngày hôm đó họ về thôn trang của cô ở ngoại ô huyện Mã Bình trước, ngày tiếp theo là hoàng đạo và cũng chính là ngày đại hôn.
Mấy ngày trước bên Thổ tư phủ đã phái người tới hỗ trợ Lý quản sự bọn họ chuẩn bị hôn sự, trong ngoài thôn trang giăng đèn kết hoa, đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ cô về nữa thôi.
Đêm đó vừa đặt chân đến nhà, Mai Cẩm gạt bỏ hết tạp niệm đi ngủ sớm, sáng sớm hôm sau thức dậy tinh thần thoải mái, mọi mệt nhọc trên đường tan biến. Giữa trưa, Mai Cẩm tắm gội trang điểm.
Mai Cẩm cởi bỏ y phục bước vào thùng gỗ lớn đổ đầy nước, tắm rửa từ đầu đến chân xong, làn da cô bị ngâm nước ấm ửng lên một màu hồng nhạt, bóng loáng trơn mượt đàn hồi như làn da em bé. Cô được hầu hạ mặc trung y bước ra ngồi vào trước gương làm khô tóc chờ trang điểm. A Phượng A Bảo ở bên cười không khép được miệng, bầu không khí vui vẻ nhẹ nhàng, không có việc gì làm, hai cô gái nhỏ liền hỗ trợ hai cung nữ lớn tuổi xoa vai đấm chân, tò mò hỏi những chuyện về các nương nương ở trong cung. Cung nữ già vừa ăn dưa vừa kể chuyện, A Phượng A Bảo nghe mà líu hết cả lưỡi, túm lấy hỏi trong các nương nương thì người nào xinh đẹp nhất.
Một cung nữ già cười nói:
– Thành thật mà nói, ta tiến cung nhiều năm và hầu hạ rất nhiều chủ tử rồi nhưng chưa từng thấy ai có làn da đẹp như huyện chúa. Vừa rồi nhìn thấy ta còn rất ngưỡng mộ, chủ tử các ngươi chính là mỹ nhân, còn hỏi các nương nương làm gì.
A Phượng nhìn Mai Cẩm còn đang ngồi trước gương, cười hì hì ghé sát tai A Bảo thì thầm. A Bảo kêu ré lên giơ tay đánh A Phượng, miệng thì kêu to:
– Đồ không biết xấu hổ này, dám nói bậy nói bạ, xem ta đánh ngươi không.
A Phượng chạy tới bên Mai Cẩm để trốn, miệng kêu to:
– Mai nương tử, muội mới nói Lý đại nhân có phúc thôi mà tỷ ấy đánh muội. Tỷ phân xử cho muội đi, muội có nói sai không ạ? Tân lang quan Lý đại nhân không có phúc ạ? Chả hiểu tỷ ý nghĩ cái gì nữa?
A Phượng không phải người Hán, tầm 13-14 tuổi, đã biết chút chuyện, tính cách cũng thẳng thắn bạo dạn. A Bảo từ Thổ tư phủ tới lớn hơn cô bé, chín chắn hơn, vừa nãy nghe A Bảo kề tai mình thì thầm, liền xù lông lên đuổi theo đánh.
Mai Cẩm bị hai cô gái nhỏ này ồn ào làm choáng cả đầu, đuổi hai cô bé ra ngoài tự phân xử với nhau. Hỉ nương cười tươi đi vào, bắt đầu chải chuốt trang điểm cho Mai Cẩm. Cuối cùng vấn tóc, mặc hỉ phục vào, cô ngồi soi trước gương, nhìn mình trong gương trong bộ đồ màu đỏ tươi, những người trong phòng đều trầm trồ khen ngợi. Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng pháo nổ giòn giã, A Phượng hấp tấp chạy vào nói đội ngũ đón đâu của Thổ tư phủ tới rồi.
– Nghe nói Lý đại nhân hôm qua vừa từ Nhung Châu chạy về, ngày hôm nay tự mình tới đón dâu đó! Bên ngoài có nhiều dân chúng đổ xô tới xem chuyện vui, ai nấy cũng đều tranh nhau chúc mừng Lý đại nhân, chặn hết cả đường lại á tỷ. Lý đại nhân tốn sức lắm mới đến cửa được đó ạ.
– Mai Nương tử, muội chưa từng thấy Lý đại nhân có tinh thần như hôm nay vậy ó, không tin tỷ đi xem xem.
A Phượng reo to.
……
Mai Cẩm tất nhiên không có cơ hội đi xem Lý đại nhân có “tinh thần” là như thế nào. Cô trùm khăn trùm đầu, được hỉ nương và cung nữ dẫn ra ngoài, cuối cùng lên xe ngựa.
Tiếng pháo bên ngoài xe không ngừng vang lên, đùng đùng đoàng đoàng như sắp xốc cả đất lên, ngay cả cỗ xe bên dưới cũng dường như hơi rung chuyển. Hai bên đường toàn người là người, ngoài tiếng pháo ra thì nơi nơi đều là tiếng nói tiếng cười.
Mai Cẩm nắm chặt răng nanh hổ trong tay, bình tĩnh lấy lại hơi thở, theo xe ngựa tiến về phía trước bắt đầu đi Long Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT