Ý chỉ của triều đình dùng tám trăm dặm cấp tốc được truyền tới, sứ giả truyền chỉ vẫn là thái giám Thượng Phúc gần đây vẫn luôn giám quân ở Sơn Nam Tây Đạo.
Triều đình bổ nhiệm Vân Nam tuyên ủy sứ Lý Đông Đình làm Bình Định Tả quân đô đốc, gia phong Quang Lộc Đại Phu, và ra lệnh cho chàng ở Kiếm Nam Đạo xuất kích tiêu diệt phản bội, nhậm chức theo lệnh.
Thái giám Thượng Phúc nói:
– Lý đô đốc, chúc mừng ngài đã thăng chức. Từ lúc bổn triều khai quốc tới nay, ngài là quan chức địa phương đầu tiên được phong tước Quang Lộc Đại Phu, đủ thấy triều đình rất coi trọng ngài. Triều đình hiện đang lâm nguy, Thái Hậu Hoàng Thượng cùng với hoàng thái tôn đều đặt lòng tin vào ngài, mong Lý đô đốc có thể dẫn quân xuất kích sớm, lập công lao cho triều đình.
Sơn Nam Tây Đạo đang lâm nguy, một khi đánh tới Lương Châu, triều đình chẳng những bị vả mặt mà Tây Kinh càng ngập nguy cơ hơn nữa. Lý Đông Đình đã dự đoán được triều đình sẽ lệnh cho mình từ Kiếm Nam Đạo tiến công để làm chậm cuộc tấn công của phản quân ở Sơn Nam Tây Đạo, mà Thục Vương để củng cố phía sau nhất định cũng sẽ khởi xướng tiến công đối với Vân Nam. Trận ác chiến này sớm hay muộn đều khó tránh khỏi. Cho nên khi nhận được ý chỉ đó, chàng cũng không kinh ngạc, quỳ xuống tiếp chỉ cũng tiếp nhận kim chương tím thụ.
– Lý đô đốc, cha gia và ngài là bạn cũ, ta tin tưởng ngài nên sẽ không giấu ngài. Thục vương nổi loạn mấy tháng, Tây Nam thuộc quản lý của ngài, triều đình lại chậm chạp không trọng dụng ngài, ngài nói xem là vì sao? Là trong triều thần có người sợ ngài, nghi kỵ ngài, nói Lý thị Vân Nam không phải Hán thần chính tông, nhiều thế hệ là vương thổ tự thủ, sợ trao cho ngài quyền cao chức trọng thì sau này sẽ nảy sinh bất trắc. Cũng may thái hậu biết Lý thị ngài nhiều thế hệ rất trung thành với triều đình, hoàng thái tôn điện hạ thì càng không cần phải nói. Chính Điện hạ đã vượt qua mọi ý kiến và ban hành chỉ dụ này, nếu như lần này ngài trấn áp nổi loạn lập được công lớn, sau này được luận công ban thưởng, một chức quốc công là nắm chắc trong tay rồi.
Lý Đông Đình nói:
– Xin công công trở về bẩm báo lên trên, nói Lý thị Côn Ma nhiều thế hệ được hưởng hoàng ân, chưa bao giờ có hai lòng, hiệu lực cho triều đình luôn là bổn thận. Lý Đông Đình nhất định toàn lực xuất chiến, không phụ mong đợi thái hậu và điện hạ.
Thái giám Thượng Phúc gật đầu tán đồng, lại truyền mấy lời mong đợi và kỳ vọng của Vương thái hậu, Lý Đông Đình nhất nhất đồng ý.
Cuối cùng, thái giám Thượng Phúc trước khi đi đột nhiên hỏi:
– Lý Đô đốc, nữ lang trung mà từng cứu lão thân hiện tại đang ở đâu?
Lý Đông Đình biết ông ta đang hỏi Mai Cẩm, tim hơi thót một cái, nói:
– Cô ấy còn ở Mã Bình. Không biết vì sao tự dưng công công hỏi cô ấy vậy?
Thái giám Thượng Phúc thấp giọng nói:
– Bệnh tình của hoàng thượng rất nặng, không thể nói chuyện, không thể cử động, nghe ý của thái y sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa. Hoàng thái tôn điện hạ rất có lòng hiếu thảo, đã mời rất nhiều danh y vào kinh chữa trị cho hoàng thượng, mong tấm lòng hiếu thảo của mình sẽ làm cảm động trời xanh để hoàng thượng có thể khỏe mạnh trở lại. Trước khi ta tới nơi này cũng đã nhận được khẩu dụ của điện hạ, kêu ta khi quay về thì mang theo Mai thị về kinh cùng.
Lý Đông Đình dùng giọng điệu bình thường nói:
– Công công, danh y trong kinh như mây, tuy Mai thị biết khám bệnh, nhưng có điều y thuật cũng không phải xuất sắc, đi cũng chưa chắc đã giúp được gì đâu.
Thái giám Thượng Phúc thở dài:
– Ai mà không biết. Nhưng mà điện hạ có lòng hiếu thảo, chúng ta làm sao dám dội nước lã vào ngài cơ chứ? Bây giờ cũng chỉ dốc hết sức mình rồi tuân theo mệnh trời thôi. Lý đô đốc, vừa rồi ngài nói Mai thị còn ở Mã Bình, giờ ta qua đó luôn đón cô ta cùng lên đường về kinh.
Trong lòng Lý Đông Đình cực kỳ không muốn, đồng thời còn rất hối hận. Sớm biết thế thì vừa rồi mình nói là cô đi nơi khác thì tốt rồi. Chàng sẽ dễ dàng giấu người ở chỗ của mình. Nom dáng vẻ vội vã truyền chỉ xong là đi ngay của thái giám Thượng Phúc, nghĩ chắc cũng sẽ không đến mức lãng phí mấy ngày để chờ cô. Chờ ông ta đi rồi thì chàng lại tìm lý do kéo dài là được. Nhưng chàng đã lỡ nói ra rồi, không thể nào sửa đổi được.
Lý Đông Đình đè nén nội tâm chán không thể tả xuống, đành phải đáp ứng. Chàng cùng với Trương Phúc dẫn đoàn người thái giám Thượng Phúc lên đường đi Mã Bình.
……
Trong hai ngày qua, số lượng bệnh nhân ở khu định cư tạm thời mà Lâm huyện lệnh bố trí đã giảm dần, giữa trưa Mai Cẩm từ bên ngoài trở về, lúc này cô không còn việc gì khác, đang vùi đầu vào hạch toán phí tổn dược liệu trong thời gian này và đang chuẩn bị đi báo cáo với Lâm huyện lệnh. Đúng lúc này cô thấy Lý Đại gấp gáp đi vào nói Lý Đông Đình và một vị thái giám tới. Cô không biết là có chuyện gì vội gác lại công việc xuống, đi đến trước gương sửa sang lại y phục rồi ra đón. Vừa nhìn một cái cô nhận ra thái giám Thượng Phúc bèn qua chào hỏi. Khi nghe được mục đích của ông ta, cô ngẩn người ra và từ chối ngay.
– Công công, dân phụ chỉ hiểu chút y đạo thôi, trong kinh đã có rất nhiều danh y của Thái Y Viện rồi, dân phụ không dám tham gia để thêm phiền. Mong công công chuyển lời đến điện hạ, mong được điện hạ khoan thứ cho.
Thượng Phúc nói:
– Mai thị, ngươi không cần khách sáo làm gì. Cha gia biết ngươi và điện hạ có giao tình sâu xa, điện hạ đã đặc biệt dặn dò cha gia việc này, ngươi cần phải đi theo ta vào trong cung, thế thì cha gia cũng coi như làm tròn phận sự với điện hạ.
Mai Cẩm biết là không thể thoái thác được, đành phải đáp ứng.
– Tốt quá rồi. – Thượng Phúc cười, – Ngươi mau đi thu dọn hành lý đi rồi theo ta lên đường luôn.
Mai Cẩm nhìn Lý Đông Đình đang buồn rầu lặng lẽ đứng bên, cô đi vào trong nhà. A Phượng A Bảo biết cô sắp lên đường hồi kinh thành, sự việc quá đột ngột thì đều ầm ĩ lên, cả hai vội vã giúp cô thu dọn đồ đạc, cái này phải mang cái kia cũng phải mang, bận rộn liên tay, cuối cùng cũng sắp xếp hành lý xong mang ra. Khi Mai Cẩm cầm hành lý đi ra, thấy đoàn người vẫn đang đợi, mà không thấy Lý Đông Đình và thái giám Thượng Phúc đâu. Cô hỏi Trương Phú mới biết hai người vừa mới đi vào nhà chính.
Mai Cẩm đoán hai người còn có chuyện muốn nói, cô ở ngoài cửa chờ họ.
……
– Công công, chuyến đi truyền chỉ này ngài đã vất vả rồi, Lý mỗ rất cảm kích ngài. Vốn dĩ ta muốn làm tròn lễ nghĩa chủ nhà, có điều hành trình của ngài gấp gáp, Lý mỗ cũng không dám làm chậm trễ công công, trước khi chia tay ta có chút quà mọn biểu đạt tâm ý, mong công công vui lòng nhận cho.
Lý Đông Đình đưa ra một phong bì chàng đã chuẩn bị sẵn trước khi ra ngoài.
Thượng Phúc là một người cẩn thận, xử sự khiêm tốn, lại giỏi thể nghiệm và quan sát nhân tâm, cho nên mới có thể hầu hạ hoàng đế mấy chục năm vững vàng như bàn thạch. Ông ta còn có thể nói chuyện trước mặt Vương thái hậu, trở thành nhân vật thực quyền trong cung. Bây giờ hoàng thái tôn thượng vị, cũng khá được hoàng thái tôn tín nhiệm. Một người như này tất nhiên hiểu rõ đạo lý tham nhiều giảm phúc, ra ngoài làm việc rất nhiên sẽ không vơ vét tiền tài, dù có người cố tình hiếu kính, ông ta cũng phải xem người mà quyết định. Thấy Lý Đông Đình tặng quà, biết chàng có việc cần nhờ mình, ông ta không từ chối, đưa đẩy có lệ rồi nhận lấy, sau đó cười cười hỏi:
– Lý đô đốc lúc nào cũng khách sáo. Nếu như ngài có việc gì cần cha gia thì cứ nói, cha gia sẽ cố hết sức mình.
Lý Đông Đình trầm ngâm, nói:
– Thượng công công, hoàng thái tôn điện hạ đã nói rõ việc quan trọng đưa Mai thị vào kinh, Lý mỗ không dám ngăn cản. Nhưng mà Mai thị là một phụ nữ đơn độc, Lý mỗ nghe nói nhà mẹ đẻ cô ấy đối xử không tốt với cô ấy, ta thật sự không yên lòng, không biết làm gì khác ngoài việc nhờ công công thay Lý mỗ quan tâm cô ấy nhiều hơn. Lý mỗ rất cảm kích ngài.
Thượng Phúc không ngờ rằng điều chàng yêu cầu lại là điều này, sửng sốt cả người, đưa mắt nhìn Mai Cẩm đang đứng chờ ở chỗ xa, khó tin nói:
– Lý đô đốc, ý ngài là…
Rồi ngay lập tức hiểu ra, vỗ vào trán mình cười vui vẻ:
– Hiểu rồi hiểu rồi. Lý đô đốc chính là anh hùng khí đoản, nữ nhi tình trường, khó qua ải mỹ nhân đây mà!
Lý Đông Đình mỉm cười:
– Hổ thẹn, để công công cười chê rồi. Cũng không dám giấu ngài, Lý mỗ rất muốn cưới nàng làm vợ. Nhưng mà còn chưa có được cái gật đầu của nàng. Lần này nàng vào kinh, Lý mỗ không thể đi cùng, nên chỉ đành giao nàng cho công công.
Thượng Phúc gật đầu:
– Không dám, không dám. Nếu Lý đô đốc đã lên tiếng, cha gia còn không rõ đạo lý hay sao? Ngài cứ yên tâm, cha gia sẽ chăm sóc cô ta, chờ xong việc ở chỗ điện hạ, ta sẽ tìm cơ hội mau chóng đưa cô ta trở về ngay.
Lý Đông Đình biết Thượng Phúc rất đáng tin, bấy giờ chàng mới yên lòng, cảm ơn ông ta, hai người ra khỏi nhà chính
Thượng Phúc thấy Mai Cẩm xách túi vải còn đứng chờ ở chỗ đó liền cười tươi nói:
– Cha gia đoán hai người còn có chuyện muốn nói. Cha gia đi ra ngoài chờ, hai người cứ từ từ nói chuyện đi.
Nói xong đi ra ngoài, kêu tùy tùng cũng đi theo.
Mai Cẩm thấy thái giám Thượng Phúc đột niên thay đổi thái độ rất lớn, thái độ với mình dường như cũng có sự thay đổi, cô có chút không hiểu. Người bên cạnh đều đã đi hết, Lý Đông Đình đang đi về phía mình, nhớ tới lúc ở trong Vọng trại chàng đã thổ lộ với mình, trong lòng cô bất giác thấy không được tự nhiên, cố gắng làm như không có chuyện gì, mỉm cười chào một tiếng:
– Lý đại nhân, vừa rồi tôi nghe quản gia trong phủ nói lần này Thượng công công tới là truyền đạt ý chỉ của triều đình bổ nhiệm ngài. Chúc mừng đại nhân đã thăng chức, mong đại nhân lĩnh binh sớm ngày bình định được phản loạn, trả lại an bình cho nơi này.
Lý Đông Đình không đáp lại lời nói có phần trịnh trọng của cô, chàng nhìn cô một lúc rồi thấp giọng nói:
– Mai thị, trên đường đi thái giám Thượng Phúc sẽ chăm sóc nàng. Tới kinh thành rồi nếu có chuyện gì nàng cứ đi tìm ông ta, hiểu chưa?
Mai Cẩm giật mình, cuối cùng cũng đoán được vừa rồi chàng đã nhờ vả với Thái giám Thượng Phúc về mình, khi bắt gặp ánh mắt nặng nề của chàng, mơ hồ cảm thấy có chút không muốn rời đi. Trong lòng cô thoáng xúc động, sau một lúc im lặng, cô nhẹ nhàng nói:
– Đa tạ đại nhân quan tâm, tôi biết rồi ạ.
Lý Đông Đình nói:
– Nàng đi đi.
Mai Cẩm gật đầu đi ra ngoài. Đi được vài bước, cô không nén được lại dừng lại, ngoái đầu nhìn lại. Thấy chàng vẫn nhìn theo mình, cô ngập ngừng, cuối cùng bước nhanh trở lại trước mặt chàng, nhẹ nhàng nói:
– Lý đại nhân, lúc ở Vọng trại thiếp còn chưa trả lời ngài. Thiếp vừa hòa li chưa lâu, thành thật mà nói, thiếp chưa từng nghĩ mình sẽ tái giá nhanh như thế…
Khi cô đột nhiên quay lại, Lý Đông Đình biết cô muốn nói chuyện này với mình, trong lòng chàng hồi hộp và lo lắng, đồng thời ôm chút hy vọng. Nhưng chàng lại nghe cô nói không có ý định tái giá, lập tức thấy thất vọng vô cùng. Trước mặt chàng hiện ra hình ảnh mẫu thân Lý Phủ Quân của mình, trong đầu chàng chợt nảy lên ý nghĩ, phải chăng mình nên để mẹ đứng ra thay mình, cậy thế thì cậy thế, biết đâu còn có tác dụng hơn mình gấp trăm lần. Vào lúc trong lòng chàng đang quay cuồng đủ thứ, lại nghe cô nói tiếp:
– …. Chỉ là thiếp rất cảm kích tình cảm của Lý đại nhân dành cho thiếp, và cũng rất sợ. Có câu lương phối là môn đăng hộ đối, môn đình sánh ngang, vợ chồng nâng đỡ lẫn nhau. Thiếp tự hỏi bản thân vô tài vô mạo, luận thân gia bối cảnh không xứng và không giúp được gì cho đại nhân…
– Ở trong mắt Lý Đông Đình ta, trên đời này không ai có thể sánh bằng sắc đẹp và tài năng của nàng! – Lý Đông Đình bước tới bên cô, cắt ngang lời cô, nói, – Sự nghiệp của ta cũng là việc của nam nhân, không cần phải dựa vào việc cạp váy phụ nữ. Chỉ cần trong lòng ta có nàng, và ta chỉ mong trong lòng nàng cũng có ta. Nếu chúng ta có thể kết hôn, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại, đó là chuyện may mắn và hạnh phúc nhất đời của Lý Đông Đình ta.
Mai Cẩm nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn chăm chú của chàng, chậm rãi nói:
– Thiếp xin nhận tấm lòng của ngài. Nhưng mà hôn nhân không phải trò đùa. Xin ngài hãy cho thiếp suy nghĩ vài ngày, chờ thiếp từ kinh thành trở về, thiếp sẽ cho ngài biết quyết định của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT