Tiệc chúc thọ kết thúc cũng đã qua giờ Tỵ (9 giờ tối), A Phượng say khướt đã về sớm nằm ngủ trên giường gọi thế nào cũng không tỉnh, bản thân Mai Cẩm cũng choáng váng đầu óc, cả người lâng lâng, tính toán ở lại một đêm chờ sáng mai mới quay về. Lý Đông Đình lại như có việc nên đi về ngay trong đêm, tộc trưởng giữ lại cũng không được đành phải ra tiễn. Mai Cẩm thấy chàng đứng lên từ biệt với mọi người, cô lặng lẽ ra khỏi chỗ đó đi về nhà Bảo Vũ trước. Lý Đông Đình thoáng nhìn thấy cô đứng lên rời đi, chàng tạm biệt với những người đang vây quanh mình rồi bước nhanh đuổi theo, gọi một tiếng Mai thị.
Mai Cẩm đứng lại quay đầu lại.
Lý Đông Đình đi đến trước mặt cô dừng lại. Gần đó có một đống lửa, ngọn lửa bùng cháy khiến khuôn mặt chàng đỏ bừng và đôi mắt vô cùng sáng ngời. Mai Cẩm nhớ tới cảnh tượng chàng đã dùng món chuột con thay cho mình, liền nói cảm ơn với chàng.
Lý Đông Đình xoa trán, cười nhẹ:
– Ta nên tạ ơn cô nương mới phải. Món đó thực ra cũng không tệ lắm.
Mai Cẩm mấp máy môi, nhớ tới chàng hẳn cưỡi ngựa tới, vừa rồi trong bữa tiệc đã uống không ít rượu, liền từ biệt với chàng:
– Đường đêm khó đi, đại nhân đi cẩn thận ạ.
Lý Đông Đình gật đầu.
Mai Cẩm thấy không còn gì để nói nữa liền cung kính khom người với chàng rồi định đi, Lý Đông Đình lại gọi cô lần nữa. Mai Cẩm quay đầu lại hỏi:
– Đại nhân còn có việc gì ạ?
Lý Đông Đình nhìn chăm chú vào cô, thấp giọng nói:
– Không có, ta chỉ sợ cô lo lắng, trùng hợp gặp cô nên muốn báo với cô một tiếng. Về trượng phu của cô, ta đã cho người đi lo liệu rồi, chậm thì nửa tháng nhanh thì khoảng bảy tám ngày nữa sẽ có tin tức. Đến lúc đó ta sẽ cho người thông báo cho cô nương và bà bà cô nương. Cô cứ an tâm ở nhà chờ tin, đừng quá lo lắng.
Mai Cẩm nao nao:
– Về trượng phu của tôi? Trường Thanh ạ?
Lý Đông Đình nom dáng vẻ chưa hiểu của cô, chàng ngập ngừng:
– Một tháng trước bà bà cô nương tới tìm ta, thỉnh cầu ta ra tay trợ giúp cho phép trượng phu cô được trở về trước thời hạn. Nói cô nương ở nhà…rất nhớ trượng phu, nói cô rất muốn nhờ ta hỗ trợ nhưng lại ngại không dám mở miệng. Bà bà cô không đành lòng nên đã thay cô tới gặp ta…
Trên thực tế, khi Vạn thị đi cầu kiến Lý Đông Đình, ban đầu nói là con trai mình và con dâu tân hôn chưa qua nửa năm đã phải xa nhau, con dâu một mình ở nhà, ngày đêm nhớ nhung trượng phu, thậm chí nửa đêm cũng thầm khóc một mình, mấy lần bị bà nghe được. Bà không đành lòng nên tới cầu xin Lý Đông Đình, muốn chàng giúp một tay cho phép Bùi Trường Thanh được phóng thích về nhà trước thời hạn, cũng để hai vợ chồng họ được đoàn tụ sớm.
Bà đã nói như vậy, còn quỳ xuống nước mắt nước mũi giàn giụa, Lý Đông Đình cực kỳ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng để Mai Cẩm thất vọng, cho nên đã đồng ý. Đêm nay trùng hợp gặp được Mai Cẩm, sợ trong lòng cô luôn nhớ việc này có điều gặp mình rồi nhưng ngại mở miệng hỏi, nên chàng đã chủ động báo tiến độ, để cho nàng yên tâm.
Mai Cẩm ngẩn hết cả người. Cô nhớ một thời gian trước, Vạn thị từ sau khi đi Quân Đài về thì không hề nhắc tới chuyện bảo mình đi cầu xin Lý Đông Đình nữa, cả ngày vui tươi hớn hở, cô còn cho là bà đã từ bỏ ý nghĩ rồi. Cô có nằm mơ cũng không ngờ được bà lại giấu mình đi gặp Lý Đông Đình.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, có lẽ chính là trong mấy ngày bà từ Quân Đài trở về đã thuận đường mà cũng đi Long Thành.
Mai Cẩm thấy Lý Đông Đình nói xong ánh mắt rơi xuống trên mặt mình. Có lẽ là do ngọn lửa gần đó, hoặc có lẽ chỉ là cô nghĩ nhiều, còn không cô cứ cảm thấy ánh mắt của chàng nhìn mình rất khác, dường như mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, rất khác so với bình thường. Mặt cô từ từ nóng lên, cuống quýt giải thích:
– Lý đại nhân, cái này chắc là hiểu lầm ạ. Tôi cũng không kêu bà bà đi gặp ngài nhờ vả về chuyện trượng phụ tôi. Trước đây ngài đã giúp rất nhiều rồi, làm sao tôi dám đi làm phiền ngài nữa ạ…
Cô ra sức giải thích, bởi vì xấu hổ mà mặt đỏ tía tai, rơi vào trong mắt Lý Đông Đình lại biến thành ngượng ngùng khó xử.
Lý Đông Đình nhìn vào đôi má đỏ bừng của cô, đột nhiên cảnh tượng cô thân mật với người trượng phu thiếu niên ở Bộc trại ngày đó hiện ra trong đầu, lại nghĩ tới lúc Vạn thị khẩn cầu mình giúp có nói đêm khuya cô nhớ nhung trượng phu không ngủ được, thậm chí còn khóc trong âm thầm…Hoặc là vừa rồi chàng đã uống quá nhiều rượu, bụng dạ say cuồn cuộn, nghe cô còn cố gắng giải thích, chàng cố nén xuống, mỉm cười trấn an:
– Không sao, ta biết. Lúc trước cô cũng đã giúp ta rất nhiều, giải ưu cho cô cũng là bổn phận của ta. Mà với ta việc này rất nhỏ không hề tốn sức. Sau này nếu cô nương có cần gì nhờ vả đến Lý mỗ thì cứ lên tiếng, đừng e ngại gì nhiều.
Mai Cẩm nghe chàng nghiêm túc an ủi mình, trong lòng biết dù có giải thích thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng, càng không thể mở miệng bảo chàng cứ giữ nguyên kỳ hạn lao động khổ dịch của Bùi Trường Thanh là hai năm như cũ, đành phải dừng lại, nói cảm ơn, nội tâm thì cực kỳ xấu hổ và chán chường không thể diễn tả được.
Lý Đông Đình hơi mỉm cười, gật đầu rồi đi.
……
Ngày hôm sau, Mai Cẩm mang theo A Phượng ngồi lên xe của Bảo Vũ trở lại huyện, còn chưa tới cửa nhà, từ xa đã nhìn thấy Vạn thì cùng với mấy người hàng xóm lân cận đứng trò chuyện ở cửa, nhìn cơ bản toàn là bà đang nói, thỉnh thoảng còn khoa tay múa chân. Mà mấy người phụ nữ đứng bên thì nhìn với vẻ khen ngợi, phụ họa liên tục. Đi đến gần hơn dần dần nghe được rõ, nghe bà nói:
- ……Nhị thẩm này, không phải tỷ nói phóng đại đâu, muội cứ xem đi, rồi chẳng mấy chốc Trường Thanh nhà tỷ sẽ được về nhà. Hôm đó thổ ty đại nhân tới nhà tỷ, úi chà, mọi người cũng nhìn thấy rồi nhỉ? Đó là vì con dâu nhà tỷ cứu một đại quý nhân…
Một người phụ nữ nhìn thấy xe la tới thì cất tiếng chào. Vạn thị quay đầu lại, thấy là Mai Cẩm về nhà, bà cười tươi rói, gọi to kêu A Bảo ra ngoài đón, hớn hở nói:
– Cẩm Nương ơi, con về nhanh thế rồi à? Mẹ còn đang nói chắc ngày mai con mới về, hai tối con không ở nhà, mẹ thấy nhà quạnh quẽ quá. Con nhóc A Bảo ăn nói vụng về, mẹ chẳng nói chuyện được câu nào với nó cả. Con về là tốt rồi. Cẩn thận bước xuống, cẩn thận…
Sau khi Lý Đông Đình rời đi đêm qua, Mai Cẩm buồn bực tới tận nửa đêm sau đó mới dần dần tự tiêu hóa nó. Lúc này thấy Vạn thị nhiệt tình đón mình, cô không nói gì cả, tự mình xuống xe cùng với A Phượng A Bảo dọn đồ trên xe xuống, dặn dò Bảo Vũ trên đường về cẩn thận, nhìn theo xe la của anh ta đi xa rồi mới đi vào trong nhà.
Vạn thị không hề nhận ra điều gì, vui vẻ đi theo vào, hỏi Mai Cẩm có đói không, lại sai A Bảo đi làm cơm, lại nói:
– Cẩm Nương con, mấy hôm trước mẹ có khâu bộ y phục mới cho con, cũng làm cho Trường Thanh một bộ, hôm qua vừa mới khâu xong. Con ngồi xuống đây để mẹ đi lấy cho con thử. Nếu chỗ nào không vừa thì mẹ sửa.
Nói xong chuẩn bị đi vào phòng lấy y phục.
Mai Cẩm gọi bà lại, thấy Vạn thị quay đầu lại nhìn mình, cô nói:
– Mẹ, mẹ đừng lấy y phục vội. Mẹ ngồi xuống con có lời muốn nói với mẹ.
Vạn thị ngồi xuống bên cạnh Mai Cẩm, cười híp mắt nói:
– Có chuyện gì quan trọng vậy con? Cẩm Nương à, mẹ thấy con thời gian này quá bận, có lúc còn bị người ta kéo đi khám bệnh, cơm nước cũng bị bỏ lỡ, mặt đã gầy đi nhiều. Mẹ nhìn cũng đau lòng. Con muốn ăn gì…
Mai Cẩm thở dài:
– Mẹ, con không muốn ăn gì cả. Con nghe nói mẹ âm thầm đi gặp Lý đại nhân cầu xin ngài ấy khơi thông quan hệ cho Trường Thanh về trước thời hạn phải không ạ?
Vạn thị giật thót mình, cười gượng:
– Con nghe ai nói vậy? Không có…
– Tối hôm qua Lý đại nhân cũng ở Miêu trại, là ngài ấy nói…
Vạn thị ngớ người, nụ cười trên mặt biến mất, ậm ừ một lúc nói:
– Ban đầu mẹ nói với con rồi nhưng con không đồng ý. Mẹ không còn cách nào khác nên mới phải đi tìm ngài ấy. Đúng không? Dù gì ngài ấy cũng đã đồng ý giúp rồi, vẫn là chuyện tốt. Con xụ mặt cái gì, người ta không biết còn tưởng mẹ ức hiếp con…
Mai Cẩm cắt ngang lời bà, nói.
– Mẹ, mẹ nhớ thương Trường Thanh, không nỡ để chàng ở bên ngoài chịu khổ, một hai muốn chàng được về nhà sớm, vốn dĩ cũng không có gì to tát. Mẹ đi cứ đi, nhưng thứ nhất, mẹ không nên giấu con. Thứ hai, mẹ cũng không nên mượn danh của con. Đúng vậy, trước đó con đã từng có ơn giúp Lý đại nhân, nhưng ngài ấy đã trả ơn rồi, đồng thời cũng từng giúp chúng ta, phần thưởng ban chúng ta cũng đã nhận. Ngài ấy không hề nợ chúng ta điều gì cả. Con người sang ở tự trọng, chúng ta không thể liên tục dựa vào chút thể diện mà mở miệng đòi hỏi người ta, mẹ thấy có đúng không ạ?
Sắc mặt Vạn thị đỏ bừng lên, gượng gạo nói:
– Con nói năng cái gì thế, cái gì mà con và mẹ, chúng ta không phải người một nhà hay sao? Mẹ không cần mặt già này mà đi cầu xin người ta, cũng là vì muốn tốt cho hai vợ chồng trẻ các con thôi đúng không? Được rồi được rồi, mẹ biết sai rồi, tất cả đều là mẹ sai, mẹ ngu ngốc, được chưa? Chỉ cần Trường Thanh trở về, con muốn mẹ dập đầu nhận sai mẹ cũng chịu.
Cùng sống chung dưới một mái nhà một thời gian lâu, Mai Cẩm cũng đã đoán được bà sẽ nói gì và sẽ có phản ứng gì, cô kìm nén cảm giác bất lực đang trào dâng cuồn cuộn trong lòng xuống, lặng thinh một lát mới nói:
– Tối hôm qua về con cũng nghĩ, nếu như mẹ đã đi nhờ rồi và Lý đại nhân cũng đã đáp ứng rồi, Trường Thanh có thể trở về trước thời hạn cũng là chuyện tốt. Hôm nay con nói mấy lời này với mẹ không phải muốn mẹ nhận sai với con. Mẹ là trưởng bối, đối xử với con rất tốt, trong lòng con hiểu. Chỉ là con muốn nhắc mẹ, về sau xin mẹ đừng giấu con để làm những chuyện tương tự nữa. Chỉ thế thôi ạ.
Vạn thị nghe giọng điệu của cô dịu đi, thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng đồng ý, mượn cớ đứng lên định đi lại bị Mai Cẩm gọi lại.
– Mẹ, con còn muốn nhờ mẹ một việc ạ. – Cô nói.
Vạn thị gật đầu:
– Con nói đi, khách sáo với mẹ làm gì.
Mai Cẩm nói:
– Mẹ, mẹ cũng biết con mở y quán khám bệnh cho người ta, người bệnh nam nữ già trẻ đều có, con không thể tránh né mà chỉ chọn khám cho người bệnh nữ được. Mẹ có hiểu không ạ?
Vạn thị không biết cô nhắc tới đề tài này làm gì, trong lòng thắc mắc, ngoài miệng thì tán đồng.
– Mẹ thấy con là người như thế nào ạ?
Vạn thị sửng sốt:
– Con rất có lòng hiếu thảo, có năng lực…
– Mẹ có cho rằng con là người phụ nữ không giữ phụ đạo, sẽ nhân lúc trượng phu của mình không ở nhà mà làm ra chuyện xấu xa tồi tệ với người khác không ạ?
Vạn thị dù tâm có lớn đến mấy thì lúc này cũng đã nghe hiểu ý trong lời nói của Mai Cẩm, trên mặt hiện rõ sự xấu hổ, vội lắc đầu phủ nhận.
Mai Cẩm nói:
– Mẹ tin con thì tốt quá ạ. Trước đây Trường Thanh ở nhà còn tốt, hiện giờ Trường Thanh không ở nhà, con lại phải xuất đầu lộ diện, con biết hàng xóm láng giềng sẽ rảnh rỗi nhìn chằm chằm con, muốn bắt được lỗi của con và khó tránh khỏi có những lời bàn tán khó nghe về con. Tuy nói con người thanh giả tự thanh, nhưng bị người ta cứ nhìn chằm chằm săm soi mình cũng không thấy thoải mái chút nào. Bắt đầu từ ngày mai, nếu như mẹ có nghe được có người nào nhằm hủy hoại thanh danh của con, con mong muốn được mẹ bảo vệ con, thay con mắng họ một trận, để họ đỡ phải ăn no rảnh rỗi cả ngày nghi thần nghi quỷ, khiến người ta thấy mà phiền.
Vạn thị mặt đỏ tía tai, kêu lên, ngượng ngịu phụ họa Mai Cẩm vài câu, bấy giờ mới đi ra ngoài, trong lòng biết tâm tư của mình đã bị con dâu nhìn thấu cho nên mới có những lời vừa rồi với mình, làm bà không còn mặt mũi. Ra ngoài rồi, bà túm chặt A Phượng kéo đến một góc, đánh vào cánh tay cô bé, mắng lên:
– Cái con nha đầu chết tiệt này, có phải ngươi đi mách lẻo cho con dâu ta biết có đúng không?
A Phượng tròn xoe mắt, lắc đầu như trống bỏi kêu oan không ngừng:
– A mỗ bình tình lại đi ạ, bà đối xử với con rất tốt, còn cho con tiền tiêu, làm sao con lại không có lương tâm đi mách lẻo với nương tử ạ. Con đoán là hằng ngày a mỗ cứ hai ba bận lại chạy tới y quán của nương tử, nương tử đi một bước thì a mỗ cũng theo một bước. Lúc rảnh rỗi a mỗi cứ ngồi đó, thấy nương tử nói chuyện với người đàn ông nào đó thì a mỗ cứ nhìn chằm chằm họ. Nương tử là người thông mình, chắc là đã tự đoán ra được đó ạ.
Vạn thị bị nói trúng mà cứng họng, trong lòng nghĩ hình như là đúng thế, lại thấy A Phượng méo miệng như sắp khóc đến nơi, trong lòng phiền não, buông tay thả cô bé ra.
……
Từ ngày bị Mai Cẩm nói bóng gió, mấy ngày liên tiếp, quả nhiên Vạn thị thu bớt đi rất nhiều, không còn nhìn chằm chằm săm soi nhất cử nhất động của Mai Cẩm như trước đó nữa. Đằng sau lưng bớt đi hai con mắt, Mai Cẩm cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, mẹ chồng nàng dâu sống hòa hợp không xảy ra chuyện gì, chớp mắt một cái lại hơn nửa tháng trôi qua.
Mai Cẩm nhớ lại đêm đó ở Miêu thôn, Lý Đông Đình nói bảy tám ngày nữa sẽ có tin tức về Bùi Trường Thanh, hiện tại đã qua hơn nửa tháng nhưng vẫn không nhận được tin tức gì, cũng không biết nửa đường có xảy ra chuyện gì không.
Vạn thị dần dần không còn chắc chắc nữa, bắt đầu sốt ruột nôn nóng, cả ngày chờ tin tức, nghe bên ngoài cửa có động tĩnh là chạy ra liền. Đã lâu như vậy trước sau không có tin tức gì từ Thổ Tư phủ, càng không thấy con trai về nhà, bà lại không kìm nén được nghĩ muốn đi hỏi, nhưng lại sợ bị Mai Cẩm nói, thế là không dám nhắc ở trước mặt cô. Sẩm tối ngày hôm nay, chờ Mai Cẩm từ y quán về nhà, lúc ăn cơm, bà cứ thở dài thườn thượt.
Mai Cẩm biết trong lòng bà đang nghĩ gì, liền nói:
– Mẹ, nếu Lý đại nhân nói sẽ giúp thì sẽ giúp. Mẹ cứ an tâm chờ đi ạ.
Mặc dù đến tận bây giờ, giữa cô và Lý Đông Đình chỉ là quen biết bình thường, tổng cộng những gì họ nói sẽ không vượt quá độ dài của một bài văn tiếng Trung tiểu học, nhưng từ tận đáy lòng, cô cảm thấy Lý Đông Đình rất đáng tin cậy trong công việc. Nếu như chàng đã đồng ý giúp thì chắc chắn sẽ không thất hứa. Sở dĩ đến giờ vẫn còn chưa có tin tức gì, vậy thì chắc chàng có nguyên nhân của chàng, cho nên cô mới khuyên Vạn thị như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT