Mai Cẩm ngồi trước tấm gương chải tóc, nhìn mình trong gương.
Đây là một cô gái có khuôn mặt hơi tròn trịa, làn da trắng nõn mềm mại, không hề xấu nhưng cũng không phải loại nhan sắc có thể khiến người ta nhìn một cái là thấy tỏa sáng. Trong số các đặc điểm trên khuôn mặt, ngoại trừ đôi mắt khá nổi bật ra, xét về vẻ xinh đẹp thì kém xa so với mình trước đây.
Nghe nói mẹ đẻ của thân thể này trước kia là tuyệt sắc trong những côn linh Giang Nam, bấy giờ mới được phụ thân mình là Mai lão gia nhìn trúng. Mà Mai lão gia cũng là một người mi thanh mục tú dáng vẻ đường đường, không biết tại sao lại sinh ra con gái có hình thức bình thường như này. Tới nơi này đã được một năm, nhưng mỗi khi chải tóc, cô vẫn thấy không quen khi nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong gương.
Cũng không phải cô kháng cự với khuôn mặt này, nhìn lâu rồi, cô còn rất thích cảm giác tĩnh lặng điềm nhiên toát lên trên mặt mày này của mình. Điều làm cô thấy không quen là sự thay đổi đột ngột phương thức lối sống và thậm chí cả cách suy nghĩ của mình đi theo khuôn mặt này.
————
– Nhị nương! Lão thái thái gọi cô đến phòng của bà ạ!
Đông Hương là cô hầu gái trong phòng lão thái thái Mai gia, ngày mùa đông rét căm căm bị sai đến đây truyền lời nên rất khó chịu, giọng điệu tất nhiên không hề khách sáo.
– Nhanh chút đi, muốn để lão thái thái chờ à?
Dưới sự thúc giục thiếu kiên nhẫn của Đông Hương, Mai Cẩm cài kẹp tóc cuối cùng rồi đứng lên.
Khi đi theo Đông Hương ra ngoài, trong lòng Mai Cẩm đã mơ hồ đoán được điều gì sẽ chờ đợi cô sau đó rồi.
Mọi chuyện bắt đầu từ nửa tháng trước.
Gần nửa tháng trước, có một vị khách không ngờ tới đột nhiên đến Mai gia. Nói là khách không mời mà đến cũng đúng thôi, bởi vì dù là Mai lão thái thái cũng đã quên sự việc này từ lâu rồi.
Vị khách đến từ Côn Châu Vân Nam, cách kinh thành xa hàng ngàn dặm, họ Vạn, là Bách Hộ Trưởng của quân vệ sở địa phương. Ông ta vạn dặm xa xôi từ Côn Châu về kinh thành chỉ để thay mặt cháu trai cầu hôn với Mai gia. Hoặc là nói, là yêu cầu Mai gia thực hiện hôn ước năm xưa.
Vạn Bách Hộ nói rõ mục đích của mình, lúc đó lão gia Mai gia Mai Mạnh Phồn đang bưng trà lên uống chưa kịp nuốt xuống đã bị sặc ngay tại chỗ.
Tiễn khách đi rồi, Mai lão gia lập tức đi tìm mẫu thân Mai lão thái thái để hỏi lại cho rõ.
Bấy giờ Mai lão thái thái mới nhớ ra đúng là có chuyện như vậy.
Mười mấy năm trước, thời điểm lão thái gia Mai gia còn sống trên đời hãy còn nhậm chức ở địa phương, có một năm đi công tác tại Vân Nam, trên đường đụng phải cường đạo, suýt chút nữa thì mất mạng, may được Bùi Đạo Chính đúng lúc đi ngang qua cứu.
Bùi Đạo Chính vốn xuất thân từ một gia đình quân nhân, do lập công nên được thăng chức Thủ bị, khi đó vừa lúc mang binh đi ngang qua cứu lão thái gia Mai gia. Kế đó hai người nói chuyện biết được tổ phụ họ lại là đồng hương, cuộc trò chuyện càng hợp ý hơn. Đồng thời, Bùi gia có đứa con trai tên Trường Thanh, lớn hơn cháu gái trưởng Nguyên Nương của Mai gia, tuổi tác vừa lúc xứng đôi, hai bên liền định ra hôn ước và trao đổi tín vật.
Từ biệt ở Vân Nam, hai năm đầu, hai nhà vẫn còn luôn thư từ qua lại, kế đó lão thái gia Mai gia bệnh chết, mà Mai Mạnh Phồn đỗ khoa thi, việc thư từ qua lại giữa hai nhà thưa thớt dần. Chưa đến hai năm sau, khi tin tức truyền đến, Bùi Đạo Chính đã chết và Bùi gia suy tàn, chỉ còn lại mẹ goá con côi sống nương tựa vào nhau, Mai gia liền hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với Bùi gia
Nhiều năm qua đi, cho đến ngày hôm nay, lão gia Mai gia Mai Mạnh Phồn tuy chỉ là một Tham Nghị nhỏ bé trong Thông Chính Tư, là nhân vật rơi vào kinh quan nhìn không thấy mặt, chẳng những thế Mai gia còn phải bấu víu vào Binh Bộ tả thị lang Giang gia.
Đại phòng Nguyên Nương năm nay mười bảy, năm ngoái đã đính ước với tam công tử của Giang gia, tháng tới chính là hôn kỳ rồi, hiện giờ của hồi môn cũng đã chuẩn bị xong, không ai ngờ được vào lúc này đột nhiên lại xuất hiện một người khơi lại câu chuyện cũ như vậy.
Ngay tức thì Mai gia rơi vào tình cảnh khó xử.
Nếu thực hiện hôn ước mà lão thái gia đã hứa hẹn năm xưa, vậy thì phải gả Nguyên Nương đi Vân Nam.
Thời điểm Vạn Bách Hộ tới, đại lão gia hỏi thăm tình hình của Bùi gia. Mẹ goá con côi Bùi gia hiện đang ở Côn Châu, một nơi ở biên giới phía Tây Nam, nơi mà người Hán và người bản xứ địa phương cùng sinh sống. Như đã đề cập trước đó, tổ tiên Mai gia xuất thân từ nơi đó, đã quen với sự phú quý của kinh đô và sự phồn hoa của Giang Nam, Mai gia căn bản không muốn có bất cứ liên quan gì đến nguyên quán nữa. Trong tộc Bùi gia hiện tại không còn ai, tuy còn mấy chục mẫu ruộng, nhưng ở trong mắt Mai gia thì chẳng là cái gì. Mà với Mai gia, Nguyên Nương lại là phượng hoàng đẻ trứng vàng, toàn bộ Mai gia đều phải dựa vào cô ấy để bấu víu vào Giang gia, làm sao mà bằng lòng gả cô ấy đi thực hiện hôn ước năm xưa được đây?
Nhưng hiện tại, trong tay đối phương chẳng những có tín vật năm xưa của lão thái gia, còn có mấy phong thư liên lạc qua lại thời trẻ, trong đó viết rõ ràng chuyện hôn nhân của con cái, nếu như mình hối hôn, ngộ nhỡ đối phương không theo muốn vạch trần sự việc này ra ngoài, thậm chí bẩm báo đến Ngự Sử Đài, danh tiếng trong quan trường của Mai Mạnh Phồn bị huỷ, vậy thì việc gả con gái Nguyên Nương cho con trai Giang thị chắc chắn là không thể.
Liêu thái thái phu nhân của Mai Mạnh Phồn chê cười họ Bùi không biết tốt xấu cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, lại chỉ trích lão thái gia năm xưa không suy tính kỹ càng chôn xuống một mầm tai hoạ như vậy. Khi bà ta đang lo lắng sốt ruột thì lại nhận được lời nhắn từ chỗ Mai lão thái thái, nói là đã có cách ứng phó rồi.
Hôn ước vẫn phải thực hiện, chẳng qua gả đi không phải Nguyên Nương mà là một trong những muội muội của Nguyên Nương.
Đây đúng là một ý tưởng rất hay.
Mai gia không thiếu nhất chính là con gái.
Ngoại trừ Nguyên Nương ra thì còn có năm cô con gái khác, so sánh ra, tốt nhất nên thay thế Nguyên Nương bằng Nhị Nương cùng tuổi.
Con gái thứ hai của Mai gia chỉ nhỏ hơn Nguyên Nương có mấy tháng mà thôi, tuy nhiên hoàn cảnh của họ cách xa nhau. Mẹ ruột của Mai Nhị nương là một Côn Linh, bị lão gia nhìn trúng mua về, coi như con chim hoàng yến nuôi ở bên ngoài, sinh hạ con gái xong không bao lâu thì chết. Lão gia vì thế đã đau lòng một thời gian, cuối cùng đã mang con gái về nhà. Bởi vì chuyện này mà Liêu thái thái hận rất lâu, bỏ mặc cô bé ở một góc hẻo lánh như nuôi một con heo. Mà Mai lão gia phụ thân của Nhị nương sau một thời gian buồn bã thì bỏ mặc, từ đây cũng không hỏi han quan tâm đến con gái nhỏ, hoàn toàn phó thác cho Liêu thị.
Nuôi heo cũng là nuôi, nuôi heo mập lên thì bán thịt lấy tiền. Mai gia nuôi cô nhiều năm như thế, giờ cũng đã đến lúc cô phải báo đáp rồi.
————
Mai Cẩm tới Phúc Thọ Đường đi vào phòng của lão thái thái, thấy Liêu thái thái cũng có mặt.
Khác với vẻ lạnh nhạt xa cách thường ngày, khi Mai Cẩm làm lễ, Liêu thái thái hiếm khi nở nụ cười tươi, còn bước tới nắm lấy tay cô, nói:
– Hai tấm vải hôm qua mẹ cho người mang đến phòng con con có thích không? Đều là sản phẩm mới của Kim Châm Phường đấy, chị con còn không có nữa. Vừa lấy về một cái là mẹ cho người mang đến chỗ con luôn đó.
Mai Cẩm nói:
– Đa tạ mẫu thân, con rất thích ạ.
Nói xong đứng thẳng lên.
Mai lão thái thái hơi nheo mắt lại quan sát đứa cháu gái này, càng nghĩ càng thấy biện pháp này rất tốt.
Việc Bùi gia ngày nay lụn bại, Mai gia chịu gả bất cứ cô con gái nào đi đã là may mắn cho họ rồi, làm sao còn dám đòi hỏi phải cưới được trưởng nữ chứ?
————
– Nhị nương à, hôm nay mọi người tìm con là có chuyện vui.
Khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày của Mai lão thái thái giờ đây lộ ra nụ cười ấm áp.
Mai Cẩm yên lặng không nói gì.
Lão thái thái liếc nhìn con dâu.
Vì thế Liêu thái thái cười nói:
– Tổ mẫu con nói đúng đó, đây thật sự là chuyện vui. Con không biết đâu, mười mấy năm trước tổ phụ con từng hứa hẹn hôn nhân cho con với một hộ gia đình họ Bùi. Hiện tại đối phương đã tới nhà cầu hôn. Ý của cha con là, nếu như hôn sự này là do tổ phụ khi còn sống đã định ra, đối phương lại có ơn cứu mạng với tổ phụ con, chúng ta không thể không đáp ứng. Nhà chúng ta là nhà quan đứng đắn, nếu mang danh bội ước mà truyền ra ngoài thì không hay ho gì. Con yên tâm, Côn Châu tuy hơi xa, nhưng con trai Bùi gia này tuổi tác cũng xứng đôi với con, hơn nữa còn là nhân tài trăm năm có một. Ý của ta và cha con là chờ Nguyên tỷ tỷ của con xuất giá xong thì tổ chức hôn lễ cho con luôn. Con gả cho nhà chồng rồi, sau này chỉ chờ hưởng phước thôi.
Mai Cẩm tiếp tục yên lặng.
Một năm, cũng đủ để cô cảm nhận được, tuy Mai gia cho cô ăn cho cô uống không để cô chết đói, nhưng cũng chưa từng coi cô hoặc là Mai Nhị nương tiền thân của cô là người nhà.
Cô chính là một sự tồn tại vô hình.
Một cô gái thời cổ đại, lại mang địa vị như cô, sự nghiệp thì không cần nghĩ đến, hôn nhân càng không phải do cô quyết định. Tương lai của cô hoàn toàn bị hai người phụ nữ trước mặt kiểm soát. Nếu muốn thoát khỏi Mai gia tự mình độc lập chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Mấy ngày trước, cô thoáng nghe nói hình như mình sẽ thay người chị kia gả đi Vân Nam xa xôi.
Hôn nhân là bàn đạp duy nhất để người phụ nữ thay đổi vận mệnh của mình, điều này nghe rất đáng buồn, nhưng có lẽ là sự cân nhắc thực tế và hợp lý nhất. Hơn nữa, có muốn hay không cũng không phải do cô quyết định. Số mệnh của Mai Nhị Nương đã bị trưởng bối Mai gia quyết định tất cả rồi. Bây giờ điều cô có thể làm chính là tiếp nhận, và sau đó nếu có thể hãy cố gắng kiếm được càng nhiều tiền cho bản thân càng tốt.
Tiền rất hữu ích, dù là đàn ông hay phụ nữ, hiện đại hay cổ xưa, điều này luôn giống nhau.
————
Mai Cẩm liền ngẩng đầu nói:
– Thì ra có chuyện như vậy. Nhưng mà con nghe nói, mối hôn sự này là tổ phụ hứa cho Nguyên tỷ tỷ ạ?
Liêu thái thái sầm mặt xuống, đang định nói, lại nghe Mai Cẩm nói tiếp:
– Chắc là hạ nhân miệng tạp nói năng lung tung thôi. Nguyên tỷ tỷ sắp gả cho tam công tử Giang Thị lang, đây là chuyện tốt của Mai gia chúng ta, làm sao tỷ tỷ lại có thể đột nhiên xuất hiện một cuộc hôn nhân Côn Châu như vậy? Tuy con ngu dốt nhưng cũng biết Mai gia tốt thì tỷ muội bọn con mới tốt. Nhắc đến thì may mà tổ phụ năm xưa đã hứa hẹn mối hôn nhân cho con, để con đi theo Nguyên tỷ tỷ được ngày tốt gả ra ngoài, đó chính là thuận đường dính phúc khí của tỷ tỷ, rất là tốt ạ.
Mai lão thái thái hơi nheo mắt lại.
Bình thường đúng là không nhìn ra đứa cháu gái ngay cả đi đường cũng cúi gằm mặt thế mà lại có can đảm nói ra những lời nói đó ở trước mặt mình và mẹ cả. Ngụ ý đó làm sao bà cụ không hiểu được, hừ một tiếng:
– Cháu nghĩ được như thế cũng coi như là biết điều, không uổng công bao nhiêu năm qua Mai gia nuôi dưỡng cháu. Cháu yên tâm, mẫu thân cháu sẽ không bạc đãi cháu, của hồi môn nên có trong nhà sẽ chuẩn bị đủ cho cháu.
Muốn nghe chính là những lời này.
Mai Cẩm cười nhẹ, chân thành cảm ơn lão thái thái cùng Liêu thái thái.
Đối với Mai gia, tất nhiên chưa nói tới cảm ơn gì cả. Nhưng làm người phải thấy đủ, cái này cô vẫn hiểu rõ.
Đây có lẽ là kết quả tốt nhất cô có thể nhận được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT