Y ngồi dậy, thấy trên người được đắp một tấm chăn bông, không khỏi cười nhẹ rồi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh ban mai chiếu xuống làm tan lớp tuyết đọng trên mái nhà, từng giọt nước nhỏ giọt theo mái hiên, làm ướt cả sân vườn.
Trong sân không thấy Lâm Ngọc Chi đâu, y đi về phía nhà bếp, thấy người nào đó đang ngồi trước bếp lửa sưởi ấm.
“Ngọc Chi.”
Lâm Ngọc Chi nghe Tư Tuần Úc gọi mình, ngẩng đầu nhìn y một cái rồi im lặng, quay đầu lại nhìn ngọn lửa đang cháy trong bếp.
Tư Tuần Úc bất đắc dĩ, tiến lại gần vài bước, đứng cạnh cậu: “Ngọc Chi đang giận ta đấy à?”
“Đã đi rồi, còn quay lại làm gì?” Lâm Ngọc Chi tựa cằm lên đầu gối, giọng có phần nghẹn ngào.
Tư Tuần Úc cười: “Là do ta nhớ Ngọc Chi của ta quá, muốn về thăm em ấy.”
“Ai cần chàng thăm hỏi cơ chứ?” Lâm Ngọc Chi lẩm bẩm.
Tư Tuần Úc nghe xong, bật cười.
“Chàng còn cười!” Lâm Ngọc Chi tức giận, lập tức đứng dậy, giơ tay giả bộ định đánh y.
Tư Tuần Úc nhân cơ hội ôm chặt cậu vào lòng, cánh tay siết chặt không buông.
Lâm Ngọc Chi giãy giụa: “Chàng buông em ra!”
Nhưng Tư Tuần Úc vừa cười vừa thì thầm bên tai cậu: “Ngọc Lang của ta tuấn tú đến nhường này, đương nhiên ta phải ngắm rồi.”
Lỗ tai của Lâm Ngọc Chi lập tức đỏ bừng, còn tươi tắn bắt mắt hơn cả hoa đào ngày xuân, làm cậu quên cả giãy giụa.
Tư Tuần Úc vẫn ôm cậu, dỗ dành: “Đừng giận ta nữa, được không em?”
Lâm Ngọc Chi không trả lời, Tư Tuần Úc kiên nhẫn chờ cậu.
Một lúc lâu sau, cậu mới “Ừm.” một tiếng trong lòng y.
Tư Tuần Úc mỉm cười, nâng khuôn mặt cậu lên, hôn nhẹ lên trán, nhìn vào đôi mắt trong trẻo ấy mà lòng như tan chảy, thở dài: “Ngọc Chi của ta sao lại dễ dỗ dành thế này.”
Lâm Ngọc Chi giơ tay ôm lấy cổ y, dụi dụi vào vai y, than thở: “Sao chàng đi lâu thế?”
Tư Tuần Úc xoa đầu cậu: “Không còn cách nào khác mà, đã nắm trong tay địa vị này thì phải dốc sức làm cho đúng chức trách. Lúc ta trở về, Tư Khác phàn nàn không ít lời đâu.”
Lâm Ngọc Chi ngẩng đầu lên từ trong lòng y: “Vậy chàng còn phải đi nữa không?”
Tư Tuần Úc không trả lời thẳng, chỉ nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng: “Ta về để đón Tết với em mà.”
“Ò.” Lâm Ngọc Chi uể oải đáp, rồi lại rúc đầu vào lòng y.
“Đợi đến khi tình hình hoàn toàn ổn định, ta sẽ không đi đâu nữa, luôn ở bên em, có được không?” Tư Tuần Úc nhẹ nhàng vỗ về, an ủi cậu.
“Được.” Lâm Ngọc Chi gật đầu trong vòng tay y.
Dỗ được người thương rồi, Tư Tuần Úc mới nhớ đến đứa bé trong bụng cậu.
“Ngọc Chi, bé con được mấy tháng rồi?”
“Hơn bốn tháng.”
Tư Tuần Úc ngạc nhiên: “Sao trước đây em không nói với ta?”
“Chưa kịp nói mà.”
“Con có ngoan không? Có làm em khó chịu không?”
“Nó mới được mấy tháng thôi, chưa động đậy gì cả.”
“Vậy sao em gầy thế này?”
“Tháng trước em ăn gì nôn đấy, không ăn được bao nhiêu hết, nên sút cân chút xíu. Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Hai người ăn bữa cơm tất niên với Lâm Kham xong, cùng ngồi quanh bếp than canh lửa đón giao thừa.
Lâm Kham tuổi đã cao, liền về phòng ngủ trước.
Bụng của Lâm Ngọc Chi đã nhô ra kha khá, ngồi lâu khiến cậu hơi lười biếng, nửa người dựa vào lòng Tư Tuần Úc.
Tư Tuần Úc một tay ôm cậu, một tay cầm kìm đồng gẩy than trong bếp.
Bên ngoài pháo nổ rộn ràng, càng làm cho không gian trong nhà thêm tĩnh lặng. Trong nhà ngoài tiếng than cháy lách tách thì chỉ còn lời thì thầm nho nhỏ của hai người.
“Đón giao thừa sao quan trọng bằng em được.” Tư Tuần Úc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu.
Vừa dứt lời, Lâm Ngọc Chi ngáp dài.
“Buồn ngủ rồi à?” Tư Tuần Úc quay sang hỏi.
Lâm Ngọc Chi dụi mắt, gật đầu lẩm bẩm: “Hơi hơi, để em chợp mắt xíu.”
Tư Tuần Úc lấy tấm thảm lông cừu trên ghế quấn quanh người cậu, vỗ nhẹ lưng, dịu dàng dỗ dành: “Ngủ đi em.”
Đến khi than trong bếp cháy gần hết, trời đã về khuya.
Tư Tuần Úc đậy nắp bếp lại, bế Lâm Ngọc Chi lên, thổi tắt nến, tiến vào gian chính. Y mượn ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn lồng dưới mái hiên, đưa cậu vào căn phòng phía đông.
Lúc này, ngoài sân tuyết lại rơi nhẹ, tiếng pháo dần ngớt, cả thôn Đào Nguyên chỉ còn le lói vài ánh đèn, một mảnh yên bình.
——
Sau rằm tháng Giêng, Tư Tuần Úc lại rời đi.
Lâm Ngọc Chi đứng trước cổng tiễn y: “A Úc, thượng lộ bình an.”
Tư Tuần Úc nắm tay cậu, dặn dò: “Bên ngoài lạnh lắm, em mau vào nhà đi, ta đi đây.”
Nói rồi, y buông tay cậu ra, xoay người lên ngựa, vung roi, tiếng vó ngựa vang lên, dần khuất xa.
Lâm Ngọc Chi nhìn theo bóng lưng y, cho đến khi y khuất hẳn, mới thu hồi ánh mắt, quay người vào nhà.
Mãi đến tháng Tư khi hương xuân tràn ngập đất trời, Tư Tuần Úc mới trở về.
Y mang theo một nhóc chó con, lông đen tuyền, chỉ có một đám lông trắng trước ngực, tai cụp xuống, trông rất linh động đáng yêu.
Lâm Ngọc Chi ngồi bên bàn đá ôm lấy nó, ánh mắt lộ rõ vẻ yêu thích.
Tư Tuần Úc cũng ngồi bên cạnh, giải thích: “Tư Khác tặng đấy.”
Lâm Ngọc Chi cười nói: “Vậy chàng thay em cảm ơn hắn nhé.”
Bụng cậu đã lớn, không tiện bế lâu, nên đặt chó con lên bàn đá.
Có lẽ do đi đường xa, chú chó nhỏ có vẻ hơi uể oải, nằm dài trên bàn.
“A Úc, hình như nó hơi đuối rồi, có nên cho nó uống nước không?” Lâm Ngọc Chi vuốt ve đầu nó.
“Để ta đi lấy bát nước.”
Nói xong, y đứng dậy đi vào bếp.
Một lát sau, Tư Tuần Úc bưng một bát nước ra.
Lâm Ngọc Chi đón lấy, đặt bát nước lên bàn.
Nhóc con thò đầu nếm thử một chút, sau đó chúi cả đầu vào bát nước uống liên tục.
“Đặt tên cho nó đi em.”
Tư Tuần Úc đứng phía sau Lâm Ngọc Chi, vòng tay ôm lấy cậu.
Lâm Ngọc Chi nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, vậy gọi nó là Tứ Nguyệt* đi.”