Xuân qua hoa rụng, người không còn gì nuối tiếc, bóng râm khuất sau khung cửa.*
*Trích trong tập thơ “Ngày hạ” của nhà thơ Trương Lỗi thời Tống
Đầu hạ, những cây nho mới được trồng ở góc Tây Nam trong sân bắt đầu leo cao phủ kín giàn gỗ, lá xanh tươi tốt, quả dần đơm trái. Đây là lần kết quả đầu tiên từ khi trồng, nên mỗi ngày Đoan Nhi đều ra ngắm nghía giàn nho, mong chờ chúng nhanh chín.
“Cha ơi, nho nhà mình đã ăn được chưa ạ?”
Dưới giàn nho, Đoan Nhi ngẩng mặt lên nhìn Lâm Ngọc Chi.
“Chưa chín đâu con, giờ không ăn được.” Lâm Ngọc Chi cúi xuống nhìn bé con, cười cười rồi xoa đầu bé.
“Khi nào chúng mới chín hả cha?” Đoan Nhi nghiêng nghiêng đầu hỏi.
Lâm Ngọc Chi ngồi xuống, chỉ tay lên nho, nói: “Con thấy quả màu xanh kia không? Khi nào nó chuyển sang màu tím thì có thể ăn được.”
“Khi nào thì nó mới chuyển sang tím vậy ạ?” Đoan Nhi ngơ ngác hỏi.
Lâm Ngọc Chi nghe vậy, có chút bất lực. Con
nít luôn có mười vạn câu hỏi vì sao, đôi khi người lớn cũng không biết trả lời như nào.
“Chờ thêm xíu nữa là chúng sẽ đổi màu ngay.” Lâm Ngọc Chi lại xoa đầu bé.
Lâm Ngọc Chi quay lại nhìn, cười nói: “Đi thôi nào, cha con gọi con kìa.”
Nói xong, Lâm Ngọc Chi đứng lên dắt Đoan Nhi vào nhà.
Trong nhà, Tứ Nguyệt đang thè lưỡi nằm dưới đất, bộ lông dày khiến nó rất sợ nóng, không muốn ra ngoài chút nào, cứ nằm rịt một chỗ trốn cái nắng oi ả.
Tư Tuần Úc bế Đoan Nhi đặt lên chiếc ghế cạnh bàn học, đứng sau lưng bé con, dạy bé cầm bút viết chữ.
Lâm Ngọc Chi đứng bên cạnh, vuốt ve đầu Tứ Nguyệt, nhóc rướn đầu lên cọ cọ vào tay cậu.
“Ngoan quá.” Lâm Ngọc Chi cười khen nó, rồi lại nhìn Đoan Nhi luyện chữ.
Đoan Nhi mới chỉ bốn tuổi, tay bé con như trái măng cụt nho nhỏ, sức cũng không nhiều, bút cầm không vững, chữ viết đương nhiên cũng chưa đẹp nổi.
Viết được một lúc, bé dần bò cả ra bàn.
Tư Tuần Úc vỗ nhẹ lưng bé con, giọng có chút nghiêm khắc, “Ngồi thẳng lên nào.”
“Dạ.” Đoan Nhi uể oải đáp, thẳng lưng lại.
Tư Tuần Úc thấy bé con viết sai chữ, bèn cầm tay bé, dạy bé viết lại từng nét một.
Lâm Ngọc Chi cười càng dữ hơn, đôi mắt cong thành một đường thẳng, tiếng nước trong thùng vang lên róc rách theo tiếng cười của cậu, làn nước được nắng trời chiếu vào tạo thành từng tầng lấp lánh.
Tư Tuần Úc bên cạnh cũng bật cười theo.
Đoan Nhi tự nhiên thấy cũng mắc cỡ, bé con chúi đầu chúi cổ vào trong khuỷu tay.
Lâm Ngọc Chi dỗ bé ngẩng đầu nhưng bé con nhất quyết không chịu.
“Thôi nào, thôi nào, cha không cười con đâu, có ai muốn ăn nho không nào?” Lâm Ngọc Chi đưa tay nhéo vành tai nhỏ của bé con.
Đoan Nhi từ từ ngẩng đầu lên, đặt cằm lên đầu gối, đôi mắt tròn vo tựa trái nho nhìn Lâm Ngọc Chi, giọng nhỏ xíu: “Cha ơi, cha đừng cười Đoan Nhi nữa.”
“Được rồi, cha sai rồi, cha không cười nữa mà.” Tuy nói vậy nhưng giọng cậu vẫn mang theo chút ý cười.
Lâm Ngọc Chi trêu chọc bé con xong, nho cũng đã được rửa sạch, bày trên đĩa, đặt lên bàn đá.
Sau đó cậu bế Đoan Nhi, ngồi xuống bên bàn, Tư Tuần Úc cũng ngồi ngay cạnh.
Lâm Ngọc Chi cầm một quả nho, bóc vỏ rồi đưa cho Đoan Nhi, “Đây, con ăn đi.”
Đoan Nhi ngồi trong lòng cậu, vui vẻ ăn nho.
Lâm Ngọc Chi bóc cho bé từng quả nho một, Tư Tuần Úc lấy thêm đĩa nữa, bóc vỏ rồi bỏ vào đĩa, khi đĩa đã đầy, y đẩy nó về phía Lâm Ngọc Chi.
Lâm Ngọc Chi cúi đầu nhìn đĩa nho, chớp chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng che mắt Đoan Nhi, nghiêng người qua, thơm nhẹ lên má Tư Tuần Úc, rồi ngẩng lên cười với y.
Ngay tại giây phút này, nắng trời rạng rỡ đúng lúc rơi vào đáy mắt cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT