Ngày hôm qua về đến nhà, Lộ Vân Nhĩ liền rất tò mò nội dung kịch bản, rốt cuộc Tư Đan nói thẳng kịch bản rất tuyệt hay hơn những phim ma khác, lại có cảm giác rất tuyệt vời.
Lúc đó nghe thấy, biểu tình của Lộ Vân rất kỳ quái, khí thế rất mạnh mẽ?
Buổi chiều chưa kịp xem kịch bản, liền đi theo Lộ Hành Chu đến cục cảnh sát làm khách, đem một nhà ba người ghê tởm kia tiễn đến cục cảnh sát. Về đến nhà, trời đã tối luôn rồi, Tiểu Lục khuyên hắn chờ ban ngày rồi xem.
Về vấn đề này, hắn từ trước đến nay rất có sức thuyết phục, tuy rằng rất tò mò muốn hành động, nhưng hắn vẫn không dám xem, khẽ cắn môi đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đã bị lòng hiếu kỳ đánh thức. Sau khi thu dọn xong, hắn cầm kịch bản đi đến chỗ mà em trai hay ngồi dưới cây hoa quế.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng có thể phá tan mọi tà ác nên hắn đã mở kịch bản khi đã sẵn sàng...
Kịch bản rất tuyệt, chuyện xưa không tồi, thật sự có quỷ...
Nhưng hắn sợ ma!!!
Đang lúc hắn đang đắm chìm trong kịch bản đầy sự sợ hãi, một con mèo con tò mò cọ đi tới, Lộ Vân Nhĩ cảm giác một bộ lông xù xù bên người ở hắn, hắn dùng tay sờ thử trực tiếp kêu lên tiếng!
Chờ hắn nhìn mèo con bên cạnh ánh mắt khinh thường nhìn hắn, hắn liền đụng phải cứu tinh ôm lấy mèo con, không được, mèo con không thể đi, hắn hiện tại thừa nhận rất sợ ma nha.
Hắn không thể ngồi đây một mình, hắn không dám nhúc nhích, hắn sợ hãi Sở tiểu thư đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Lộ Vân Nhĩ hối hận, hắn phi thường hối hận, hắn lúc trước tại sao lại mạnh miệng làm gì!!
Sợ vẫn là sợ, muốn hắn diễn cái này, hắn thật sự không có lá gan lớn đâu nha.
Lộ Vân Nhĩ ôm vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa, mèo con oa ô oa ô quái kêu, Lộ Kỳ Dịch đen mặt đứng trên ban công, xoa xoa lông mày. Trong nhà chỉ có anh và Lộ Hành Chu hai người có thể trực tiếp từ ban công đi xuyên qua hậu viện, cho nên, người bị hại nên nạn nhân duy nhất là hai người này.
Khi nhìn thấy Lộ Kỳ Dịch, Lộ Vân Nhĩ tựa như thấy được cứu tinh, hắn trước nay không cảm giác được Lộ Kỳ Dịch làm hắn có cảm giác an toàn như vậy.
【 a... Anh hai thật sự rất sợ, nếu không liền tìm người khác diễn nam chính đi... Rốt cuộc... Anh hai đặc biệt sợ quỷ. 】
Lộ Vân Nhĩ dại ra một cái chớp mắt, hắn giống như một con rối gỗ chậm rãi quay đầu nhìn về phía phòng của Lộ Hành Chu.
Thôi xong rồi, hình tượng vĩ đãi của hắn thế là xong rồi!!!
【 ah, nhưng bây giờ chưa tìm đuợc nam chính nào phù hợp cả, anh Thanh Tuyền còn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng. Những diễn viên khác...đều diễn xuất không được tốt bằng anh hai của mình...】
Lộ Kỳ Dịch cũng nghe vậy, nhìn về phía phòng Lộ Hành Chu, nhìn người thanh niên tóc bù xù nói: "Chu Chu cũng tỉnh?"
Lộ Hành Chu gật đầu, nhìn Lộ Kỳ Dịch cười cười nói: "Vâng ạ, bị anh hai đánh thức, anh ấy thật sự rất sợ nha, nếu muốn thì em cũng không cho anh ấy quay đâu."
Lộ Vân Nhĩ đã đi đến phía dưới lầu, hắn đang định nói. Anh không sợ, chỉ bị hù một chút thôi, anh có thể đảm nhận đuợc, cho nên không cần đổi người đâu. Lộ Kỳ Dịch lên tiếng, thanh âm giống một ác ma nhỏ vang lên: "Thằng hai rất sợ nha, chậc chậc chậc, thằng hai không phải được xưng lá gan lớn nhất sao? Vì chuyện này thôi mà đã không chịu đuợc rồi. Thôi bỏ anh em qua một bên đi, anh cả cho em tìm người diễn."
Lộ Vân Nhĩ không vui, hắn ngẩng đầu nói: "Không phải, anh cả em nói mấy câu đó đừng có tin, em không biết sao anh sao có thể nhát gan? Sao có thể, anh lá gan rất lớn được chứ? Nói nữa, anh không thấy sợ, chỉ là cảm thấy kịch bản này quá tuyệt, nên kinh ngạc kêu lên mà thộ."
Lộ Kỳ Dịch cười như không cười nhìn em trai mạnh miệng nói: Đúng không? Vậy em tốt nhất là như vậy."
Anh xoay người đi xuống lầu. Cha mẹ anh đã ngồi ở trên bàn cơm rồi nhìn đến Lộ Hành Chu xuống dưới, Tống Khanh chạy nhanh đem người ấn đến trên ghế nói; "Mẹ làm người đồ ăn cho cơm lắm, Chu Chu mau nếm thử hợp coi có hợp khẩu vị không."
Lộ Hành Chu xoa xoa mắt, Tống Khanh sáng sớm liền làm bánh bao, bánh bao ấp tuy rằng có chút lớn nhưng hương vị thật sự không tồi, Lộ Hành Chu vừa ăn vừa gật đầu, bên cạnh Lộ Khiếu đem sữa đậu nành đưa đến cho cậu, hai người liền ngồi đó xem Lộ Hành Chu ăn sáng.
Một màn này làm Lộ Kỳ Dịch muốn cười, anh bưng lên cà phê uống một ngụm nói: "Ba mẹ, thân phận của Chu Chu cũng nên cùng ông và mấy em ba, em tư, em năm nói chưa ạ?"
Tống Khanh đầu cũng không nâng nói: "Ngày hôm qua, mẹ đã cùng bọn họ gọi điện thoại, thằng ba đang huấn luyện, thằng tư cùng thầy của nó đi Mỹ, thằng năm tham gia hoạt động nên không liên hệ đuợc."
Lộ Kỳ Dịch nhướng mày, không liên hệ đuợc? Anh hừ cười một tiếng nói: "Xem ra thằng năm là ngứa da rồi."
Đang ở ăn cơm, Lộ Hành Chu ngẩng đầu, anh tư cảnh hình như là học y, anh năm cậu cùng cậu học một trường
【Anh năm... Mình nhớ không lầm thi kết cục của anh ấy là đi báo thù bị người đánh gãy chân ném vào trong sông...】
Lộ Kỳ Dịch tay căng thẳng, thằng năm kiêu ngạo như vậy, chân còn di chuyển đuợc thế mà bị đâng gãy...
Tống Khanh hốc mắt cũng đỏ lên chớp mắt, Lộ Khiếu còn lại tay nắm thành quyền.
Lộ Hành Chu tiếp tục cúi đầu ăn cơm, sau khi đưa một gia đình ba người vào tù, anh đã tiếp xúc với rất nhiều sách nhìn dáng vẻ bọn họ ở trong sách suất diễn đều không nhiều cũng không quan trọng.
【Nhưng chỉ có anh năm là chịu tội ít nhất, chịu tra tấn cũng ít nhất, ngẫm lại anh hai của mình thật đáng thương... Vai diễn của anh ấy sắp được ra mắt...】
Mới vừa vào cửa, Lộ Vân Nhĩ liền nghe được tin tức này, hắn hít sâu một chút trấn an chính mình vừa mới bởi vì kịch bản mà trái tim nhỏ run rẩy, Cố Sâm đúng không, hắn không chơi, hắn ngả bài, cái gì mai danh ẩn tích trục mộng giới nghệ sĩ, không làm!
Cố Sâm muốn dám duỗi móng vuốt, hắn sẽ mang móng vuốt của tên đó đánh gẫy.
Hắn cùng Tư Đan nói qua, chuẩn bị đem thân phận của bản thân ra ngoài ánh sáng, Tư Đan còn rất tán đồng ý kiến của hắn, đưa Tư Đan xem ra, trước đây Lộ Vân Nhĩ thật là ngốc, không để hắn dùng thân phận của mình để gây áp lực cho người khác, chủ yếu là có bối cảnh xác thật sẽ trôi chảy hơn một chút. Ngôn Tình Sắc
Nghĩ đến đây, Lộ Vân Nhĩ đi đến, dưới con mắt đồng tình thương hại của cha mẹ, anh cả mà ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, Tống Khanh nhìn thấy kịch bản, bà cầm lại nhìn kỹ một chút, càng xem đôi mắt càng sáng, xem kịch bản một cách hoàn chỉnh, sự đồng cảm của bà dành cho đứa con hai này đã lên đến đỉnh điểm.
Bà quay đầu nhìn về phía Lộ Hành Chu nói; "Chu Chu, kịch bản này là con viết sao?"
Lộ Hành Chu lắc đầu nói: "Là một vị tiền bối viết ạ, con chỉ sửa lại một chút, trực tiếp ghi tên của con."
Tống Khanh gật đầu nói: "Kịch bản thật sự rất tuyệt, mẹ sẽ đầu tư!"
Lộ Hành Chu ngửa đầu nhìn Tống Khanh nói: "Mẹ tặng thẻ đen cho con chính là đầu tư rồi a~"
Tống Khanh cười sờ đầu Lộ Hành Chu nói: "Được, Chu Chu quay phim tốt, mẹ có chút mong đợi."
Bên cạnh, Lộ Kỳ Dịch cũng nhìn một chút, sau khi xem xong, anh trầm tư một lát nói: "Kịch bản này không tồi, Chu Chu muốn hay không uủy quyền cho anh trai đi, khi bộ phim được phát hành và đặt nó theo chủ đề công viên gia đình chúng ta. Lam công viên giải trí theo chủ đề của Sở Nhân Mỹ cũng không tồi."
Bên cạnh Lộ Khiếu gật gật đầu đồng ý nói: "Đúng vậy, kịch bản này không tồi. Ngày nay thị trường phim ma vắng tanh, mật thất gì đó cũng vậy, kiểu Trung Quốc khủng bố công viên giải trí xác thật có thể thử xem."
Trong nhà có hai đại lão liền cùng nhau thảo luận chuyện này, Lộ Hành Chu nghe xong trong mắt chỉ xoay vòng vòng, mà đáng thương nhỏ yếu lại bất lực Lộ Vân Nhĩ một chút quyền lên tiếng đều không có, cha cùng anh cả hắn đều không quan tâm đến đứa con/em này như hắn, bọn họ một khi mở miệng, hắn liền biết hắn chạy không thoát.
Rốt cuộc... Hắn chính là người phát ngôn tốt nhất, chủ yếu là còn không đuợc tiền.
Lộ Vân Nhĩ nằm liệt trên ghế, hắn nhận mệnh.
Tư Đan lúc này cũng gọi điện thoại đến, kêu hắn đi chuyển phát Weibo của Lâm Thanh Tuyền, Lâm Thanh Tuyền hiện tại cả người đều tốt lên rất nhiều, Tần Yên Miểu cũng trực tiếp đem tất cả những bằng chứng đều đăng hết lên, dùng hào quang của Chức Miểu phát tinh tức còn tag Lâm Thanh Tuyền.
Còn dùng bộ pháp vụ của Sở thị từng cái một đi báo cáo những thông tin bịa đặt đuợc account marketing, Lâm Thanh Tuyền cũng chính thức đổi thành Sở Thanh Tuyền.
Trên mạng xôn xao sự việc Sở Thanh Tuyền ban đầu được lan truyền rộng rãi, nhiều người không biết sự thật mà chỉ lên mạng đăng tải.
Ngay lúc đó Sở Thanh Tuyền, ng·ay cả tồn tại đều là sai...
Đặc biệt là một ít account marketing, như linh cẩu ngửi thấy mùi, lao tới và bắt đầu cắn máu thịt t.
Sở Thanh Tuyền yên lặng một khoảng thời gian thật dài, sau khi sức nóng của sự việc dần dần tản đi, Tần Yên Miểu trực tiếp đến đó làm lớn.
Chỉ bị cáo account marketing có 150 cái, hơn nữa những chứng cứ đó, mỗi tài khoản giống như một cái tát lớn vào mặt những kẻ chạy theo xu hướng.
Nói thật, bọn họ thật sự chán ghét Sở Thanh Tuyền sao? Không biết, đôi khi bọn họ đều không biết Sở Thanh Tuyền là ai?
Bọn họ thật sự đồng tình Lâm Cấu sao? Cũng không nhiều lắm, cha mẹ nhà bọn họ đều không nhất định hiếu thuận.
Nhưng không ảnh hưởng bọn họ ở trên mạng làm thánh nhân.
Dù sao, bạn chỉ cần gõ hai lần trên bàn phím và nhấn điện thoại hai lần.
Account marketing cũng giống nhau.
Nhưng sở dĩ lần này nó nổ tung hoàn toàn là do bọn họ đều bị tố cáo...
Sở thị tuy rằng không bằng Lộ thị, nhưng vẫn là một gia đình giàu có tốt xấu cũng là hào môn, hơn nữa Sở Thanh Tuyền lại là độc đinh duy nhất, vất vả lắm mới tìm về đuợc, nên cần phải che chở cho thật tốt.
Trong lúc nhất thời thanh danh của Sở Thanh Tuyền bị lật ngược, Lâm Cấu bị mắng. Lúc này, Lộ Vân Nhĩ chuyển phát Weibo, cũng gửi tin nhắn chào mừng đồng nghiệp mới.
Lúc trước, fans Sở Thanh Tuyền từng người đều bị mắng không dám nói lời nào, hiện tại nhìn đến sự kiện này liền cao hứng, không bao lâu liền sợ Sở Thanh Tuyền lui vòng đi kế thừa gia nghiệp.
Nhưng bây giờ, anh trai của họ dường như không có ý định bỏ cuộc!!
Trong lúc nhất thời fans y tựa như ăn tết bắt đầu chúc mừng lên, đặc biệt vẫn là Lộ Vân Nhĩ phòng làm việc.
Lộ Vân Nhĩ là một nguồn gió mới trong ngành giải trí, Sở Thanh Tuyền đi qua đó các cô liền an tâm.
Lâm Cấu cũng bị kết án. Hình phạt dành cho những kẻ buôn người ở đây tương đối nặng, họ phải bồi thường cho các nạn nhân, đặc biệt là Lâm Cấu mấy năm nay bào rút tiền từ trên người Sở Thanh Tuyền cũng phải từng thứ một bồi thường, nhưng toàn bộ gia đình bọn họ thật là... Một phần tiền cũng không có.
Vì thế ngôi nhà của họ được giao cho Sở Thanh Tuyền.
Vợ con Lâm Cấu đều không phục, nhưng không phục cũng vô dụng, bọn họ ăn vạ trong nhà không muốn dọn đi, Tần Yên Miểu liền trực tiếp bán ngôi nhà này cho một người đòi nợ.
Con Lâm Cấu không học vấn không nghề nghiệp, nó luôn dựa vào họ để nuôi sống, hiện tại bị đuổi ngoài, trong nhà cũng không có tiền, mẹ nó tiền lương căn bản không đủ để bạn họ sống.
Sau đó, anh ta bị bắt vì tội trộm cắp vặt. Sau khi ra tù, liền bắt đầu hành động, bởi vì bò tường ăn cắp vị người ta đánh gãy chân.
Mẹ của nó tuổi cũng lớn, chỉ có thể làm một số công việc bán thời gian mệt mỏi để nuôi con trai.
Đương nhiên đây đều là những chuyện sau này
Sở Thanh Tuyền thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ, sau khi khỏi bệnh, Tần Yên Miểu kể cho y nghe về hoàn cảnh hiện tại. Sở Thanh Tuyền dù sao cũng không phản đối việc mẹ y làm.
Đối với Lộ Hành Chu, Sở Thanh Tuyền thật sự rất biết ơn, y cũng nghĩ kỹ rồi, chờ thân thể y tốt hơn, toàn bộ đều khôi phục, y liền cùng mẹ đi cảm ơn cậu!
Y muốn giúp đỡ bộ phim Lộ Hành Chu miễn phí!!
Ở trong nhà nằm vài ngày, Lộ Hành Chu thu được từ cục cảnh sát cờ thưởng, cùng lúc đó, giới thượng lưu cũng rối loạn.
Chuyện này cũng bị tuyên bố, Lộ Hành Chu, Tiểu Bò Sữa cùng Đức Mục bọn họ đều bị làm mờ một chút, chủ yếu tránh cho bị trả thù.
Khi công bố sự trừng phạt đối với Thẩm Đình Bách bọn họ, Lộ Hành Chu rõ ràng mà nghe thấy được lạch cạch một tiếng, cậu khắp nơi nhìn cái gì cũng chưa phát hiện, nhưng cha cậh càng ngày càng không bình thường.
Chính là gần nhất vẫn luôn bên cạnh mẹ, thuận tiện tức giận mắng Thẩm Đình Bách.
Một buổi sáng nắng đẹp, Lộ Hành Chu nhận được điện thọai của Tư Đan, bên kia nói đã giúp tìm cậu đuợc người rồi, cậu có thể đi gặp bọn họ, bắt đầu chuẩn bị phỏng vấn cho vai diễn.
Lần này tìm diễn viên đều dựa theo yêu cầu của Lộ Hành Chu mà tìm, tìm đều là một ít học sinh ở Học viện điện ản, không phải mời không nổi minh tinh, chủ yếu cậu hiện giờ vẫn chưa có tên tuổi nổi bật, những cái đó diễn viên liền tính tới, cũng đều là một số ít... Còn không bằng những học sinh đó đi.
Bọn học sinh ít nhất còn có một tinh thần phấn chấn thiếu niên chứ đừng nói đến những diễn viên đó
Mà Lộ Vân Nhĩ cũng chuẩn bị khởi động máy, đạo diễn Chu bên kia đều chuẩn bị tốt mọi thứ, nam chính một là Lâm Cầm Ý.
Bên kia cốt truyện cũng đã bắt đầu rồi, Lộ Hành Chu chuẩn bị phỏng vấn bên này xong, liền đi qua bên kia thăm ban, thuận tiện tìm đạo diễn Chu học hỏi một chút.
Nguyên nhân chính là cậu thực sự không biết gì về đạo diễn, lần này trừ bỏ đi học hỏi, cậucòn muốn đạo diễn Chu giới thiệu cho hắn một đạo diễn đáng tin cậy.
Kỳ thật phỏng vấn chủ yếu vẫn là Tư Đan phụ trách, cậu chỉ cần nhìn xem phù hợp hay không phù hợp với hình tương của diễn viên là được, cho nên phỏng vấn tiến hành rất thuận lợi.
Về phần ê-kíp, thực ra đội này gồm những người đã từng làm việc chung trước đó nên ê-kíp không cần liên lạc, ai cũng có kinh nghiệm. Tuy nhiên, ban đầu Lộ Hành Chu vẫn chưa quyết định được đạo diễn, nhưng.. Lộ Hành Chu thật sự không có gì kinh nghiệm, trong chốc lát thấy trung tâm mua sắm của mình sẽ được làm mới, cậu vẫn đang tính tìm một đạo diễn nhỏ có chút danh tiếng để quay phim chính mình đến lúc đó học hỏi một chút kinh nghiệm là đuợc.
Buổi chiều, Lộ Hành Chu đi tới đoàn phim, Lộ Vân Nhĩ đang nằm ở trên ghế uống Coca nhìn Lâm Cầm Ý đóng phim, nhìn thấy Lộ Hành Chu đã đến, hắn nhanh tay hướng tới cậu mà vẫy hắn, đạo diễn Chu ở bên cạnh Lộ Vân Nhĩ, đang theo Lộ Vân Nhĩ lẩm nhẩm không biết nói cái gì.
Nhìn thấy Lộ Hành Chu đi tới, ông vô thức mỉm cười với cậu, nhìn thấy ông, Lộ Hành Chu ánh mắt sáng lên, lập tức bước tới, tiến lại gần ông.
Lộ Hành Chu nhì xung quanh nhỏ giọng hỏi: "Đạo diễn Chu, Liễu biên kịch thế nào rồi?"
Đạo diễn Chu tặc lưỡi một tiếng nói: "Thằng nhóc đó đi xét nghiệp kịp thời nên đi làm giải phẫu, tạm thời cũng chưa về, cái nhân vật nam ba kia của tôi cũng phải thay đổi người luôn, không nghĩ tới mỗi ngày tuyên truyền mình là một người đàn ông tốt thế nhưng cũng là một dưa thối."
Bên cạnh Lộ Vân Nhĩ khụ khụ hai tiếng, đạo diễn Chu lập tức thu liễm oán khí của mình, chủ yếu là ông cùng Liễu biên kịch hợp tác không chỉ một lần, đứa nhỏ tốt như vậy, trừ bỏ có chút béo, cũng không có chuyện gì cả, thế mà vẫn bị dính vào tai ương tra nam.
Lộ Hành Chu có chút kỳ quái nói: "Việc này không bị tuôn ra ngoài sao?"
Chu đạo lắc đầu nói: "Tiểu Liễu nhát gan, hắn không dám."
Lộ Hành Chu thở dài nói; "Tra nam không được trừng phạt, câu chuyện này không thú vị."
Đạo diễn Chu tựa như đuợc đồng đạo của bản thân nói: "Tiểu Lộ nói rất đúng! Cùng anh nhóc nói một chút phản ứng đều không có, thật nhàm chán."
Lộ Hành Chu híp híp mắt, chuẩn xác phát hiện đồng loại ở ruộng dưa rồi, cậu nhớ tới những câu chuyện bát quái mà mình nghe được thò qua nhỏ giọng nói: "Đạo diễn Chu, chú biết không? Cái người họ Lâm kia, ba chữ, hắn vô sinh, còn do vợ hắn..."
Đạo diễn Chu một ngửa đầu nói: "Nhóc nói chính là chuyện kia?"
Tay ông còn giật giật, Lộ Hành Chu nghiêm túc gật đầu, đạo diễn Chu hít một tiếng nói: "Tôi biết hắn, tôi còn tưởng rằng chỉ là đồn đãi thôi chứ, kết quả là sự thật."
Lộ Hành Chu cười hì hì nói: "Nhưng còn không phải là sự thật sao. Trước đó hắn đến bệnh viện kiểm tra, bị người khác nhìn thấy, tôi chỉ là nghe người ta nói thôi."
Một già một trẻ liền ngồi xổm tại chỗ ríu rít lên, bên cạnh Lộ Vân Nhĩ vẻ mặt hắc tuyến, hắn trước kia không phát hiện ra đạo diễn Chu bát quái như vậy?
Nhưng bọn họ nói chính là ai? Lộ Vân Nhĩ yên lặng vươn người tới dựng lỗ tai lên nghe.
Sau một thời gian, mối quan hệ giữa Chu Đạo và Lộ Hành Chu có sự thay đổi, có thể nói cả hai đã hợp nhau, chủ yếu là do trong quá trình giao tiếp họ phát hiện ra miệng đối phương rất kín mít.
Về việc bên cạnh Lộ Vân Nhĩ? Chỉ là một chút dưa trên người thôi, không quan trọng.
Bên kia, Ngô Chí đối đạo diễn Chu làm động tác ok, đạo diễn Chu đứng dậy, ông nhìn Lộ Hành Chu nói: "Tiểu Lộ, tôi đi quay phim trước, đợi lát nữa lại lnói sau, trở về thêm phương thức liên hệ, không có việc gì liền tâm sự ~"
Lộ Hành Chu đối với đạo diễn Chu ok, sau đó ngồi ở bên cạnh Lộ Vân Nhĩ đầu hết nhìn bên này lại đến bên khác rồi lại nhìn bên ngoài.
【Tới rồi, lần này là trọng điểm chính cốt truyện, người đâu người đâu? 】
Lộ Vân Nhĩ nghiêng đầu nhìn em trai chồn ăn dưa của mình, hắn muốn nói người này sao lại đây, thật sự tới đây chỉ để ăn dưa của hắn.
【 không được, đợi lát nữa đi kiểm tra cáp treo thử, không thể làm cho tên Cố Sâm kia cơ hội thành anh hùng cứu mỹ nhân! 】
Lộ Vân Nhĩ cả kinh, cáp treo?? Không phải, hắn lát nữa còn có suất diễn ngự kiếm, cho nên có người động vào câp treo?
Lộ Hành Chu chuẩn bị đi tìm hiểu một chút, cậu nhìn anh hai mình đang nằm liệt trên ghế nói; "Anh hai, anh tại đây từ từ, em đi liền trở về."
Nói xong cậu liền chuẩn bị trốn đi vào cánh rừng nhìn xem.
Lộ Vân Nhĩ một phen túm chặt cổ áo Lộ Hành Chu nói: "Không được đi quá xa, anh nói em một chút rằng trên núi có hổ đó nha, có khi nó ăn em đấy!"
Lộ Hành Chu quay đầu gật đầu nói: "Em đã biết, em cũng không phải là một đứa con nít"
Chui vào cánh rừng, Lộ Hành Chu nghe được một thanh âm, cậu quay người lại tránh ở sau lưng của ông cây, Lâm Cầm Ý cầm điện thoại đứng ở nơi đó, hắn nhìn khắp nơi xác định không ai mới nói: "Như vậy sẽ chết người, tôi không thể làm đuợc!"