Hơn nữa, khi đứa bé chào đời ở bệnh viện của Thẩm Đình Bách, gã đã xóa sạch bằng chứng, tình huống hiện tại nhiều nhất có thể nói là nói dối, dù sao cũng không phải là lừa đảo. Rốt cuộc vừa mới lại đây, liền báo cảnh sát thì chỉ có thể cảnh cáo bằng lời nói.

Về phần Giang Minh Nguyệt thì dễ xử hơn, chỉ cần kiện bà ta tội làm tổn hại đến danh tiếng của Lộ Khiếu.

Tống Khanh tặc lưỡi, vén mớ tóc xõa trên mặt ra sau tai, nhìn người trước mặt nói: "Con tên Thẩm Niên Hiểu phải không? Con là một đứa trẻ thông minh, nhưng..."

Bà nhìn Giang Minh Nguyệt nói: "Tôi không thể cho cô vào, nhưng tôi có thể đưa người nhà cô vào. Giang thị không sạch sẽ."

Giang Minh Nguyệt lập tức phát hỏa, bà ta chỉ vào mũi Tống Khanh nói: "Cô đừng đi quá xa!"

Lộ Khiếu trực tiếp hất tay Giang Minh Nguyệt nói: "Ai cho cô dũng khí chỉ vào vợ tôi?"

Ông ngoại Tống cười nói: "Cô có thời gian để tức giận sao? Sao không về gặp cha mẹ đi. Tống thị sau này sẽ phong tỏa hoàn toàn Giang thị, không bao giờ qua lại với các công ty hợp tác với Giang thị. Ngoài ra, công ty của bố mẹ cô có thể không chịu được cuộc điều tra.."

Lộ Khiếu đi theo gật đầu nói: "Lộ thị cũng vậy."

Giang Minh Nguyệt vốn dĩ là đại tiểu thư, vẫn luôn dựa vào trong nhà sinh hoạt, bà ta biết rất rõ một khi gia đình sụp đổ, bà ta sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp, nhất là những người mà trước đây bà ta từng ức hiếp, đàn áp, khẳng định đều sẽ không bỏ qua cho bà ta, đến lúc đó thật sự không bằng ngồi tù.

Ít nhất ngồi tù trong nhà còn có thể giúp điều hành mọi việc một chút.

Về phần Thẩm Đình Bách, Lộ Khiếu nhìn gã một cái nói: "Giống như bệnh viện của cậu, chuẩn bị đóng cửa đi."

Lộ Hành Chu lặng lẽ thò đầu ra nói: "À... kỳ thực con cũng biết một số chuyện."

Mọi người càng chú ý tới Lộ Hành Chu, Lộ Khiếu càng nhìn càng thích, Tiểu Lục của hắn cùng mẹ lớn lên giống nhau, nhìn ngoan ngoãn lại nghe lời, khác hẳn với những người đứa con nghịch tử khác

Lộ Hành Chu nhìn Thẩm Đình Bách nói: "Chú có biết bản thân mình đã làm ra loại chuyện gì chưa, chú thật sự không chột dạ sao?"

【Cố tình gây ra sơ suất y tế, cấy ghép nội tạng từ người chết cho người có quyền lực và thu nhiều tiền đen....】

Tống Khanh bọn họ lập tức trở nên nghiêm túc, chuyện này quan hệ rất lớn...

Thẩm Đình Bách không cho rằng Lộ Hành Chu biết chuyện riêng của mình, gã chỉ cảm thấy Lộ Hành Chu đang cố tình lừa dối chính mình, gã ôn hòa cười nói: "Chú chột dạ cái gì? Tôi là một vị bác sĩ tốt, đến nỗi bệnh viện đóng cửa..."

Gã nhìn Lộ Khiếu nói: "A Khiếu, cậu cũng có thể đi nhìn xem thử bệnh viện của tôi sao có thể đóng cửa được chứ."

Rốt cuộc, gã đã được bảo hiểm, khi mọi người già đi, các cơ quan của họ bắt đầu suy yếu và gã có thể đảm bảo nguồn cung cấp nội tạng cho họ. Làm sao những người đó có thể sẵn sàng để bệnh viện của gã đóng cửa?

Lộ Hành Chu chỉ lặng lẽ nhìn gã nói "Đúng không? Nếu tôi có chứng cứ thì sao?"

Thẩm Đình Bách gần như bật cười. Mọi chứng cứ đều nằm trong tay gã giấu ở một nơi rất kín đáo, gã không tin một đứa trẻ như Lộ Hành Chu lại có thể lấy được.

Gã lắc đầu như nhìn một đứa trẻ ngu ngơ nói: "Chú biết con tức giận, trong chuyện này chú đã sai, chú sẽ xin lỗi và bù đắp."

Lộ Khiếu đang nghĩ cách bóp chết hoàn toàn Thẩm Đình Bách và những người đó. Chu Chu đã biết tất cả, có chứng cứ trong tay là chuyện bình thường.

Lộ Hành Chu lười tiếp tục lãng phí thời gian với Thẩm Đình Bách

À, tình cờ cậu có được những thứ đó, Tiểu Bò Sữa bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm Thẩm Đình Bách, tình cờ gặp Thẩm Đình Bách đi ghi chép thông tin và nói chuyện với những người đó. Họ cảm thấy việc này nhất định có ích cho cậu nên đã đi theo Thẩm Đình Bách và mang về những thứ mà Thẩm Đình Bách đã cất giấu về đây.

Nhìn thấy những điều đó, cậu mới hiểu được vì cái gì Lộ thị, người giàu nhất nước lại thất bại nhanh đến vậy.

Về phần Giang Minh Nguyệt, bà ta cũng không phải người tốt, chẳng qua cũng không biết việc này, nhưng bà ra cũng không làm chuyện tốt cả.

Cậu nhìn thời gian nói: "Cảnh sát Tiểu Chu một lát nữa sẽ tới đây, chú đi theo anh ta liền biết à ~"

Thẩm Đình Bách vẻ mặt lạnh lùng nói: "Cậu gọi cảnh sát à?"

Cái đầu vốn đang rũ xuống của Thẩm Niên Hiểu bỗng nhiên ngẩng lên, tuy bây giờ nó không còn danh chính ngôn thuận nhưng nó là con của Thẩm Đình Bách và Giang Minh Nguyệt, chỉ cần hai người bọn họ không còn ở đây, cuộc sống tốt đẹp của nó sẽ tiếp tục. Cho nên đối với Lộ Hành Chu bọn họ nói nó nói gì cũng không quan trọng

Lúc này nghe thấy tiếng chuông cảnh sát, Thẩm Niên Hiểu bắt đầu luống cuống, Lộ Hành Chu giống như có ma lực vậy.

Xe cảnh sát vang lên, cảnh sát Tiểu Chu Chu Ngô Đồng đồng chí tới rồi, nhìn về phía cánh cửa trước mặt, chậc lưỡi hai lần.

Thật là tiểu thiếu gia a...

Anh ta bước vào cùng hai người khác và nói: "Ai đã gọi cảnh sát?"

Lộ Hành Chu ngoan ngoãn giơ lên tay nói: "Tôi báo, đồng chí cảnh sát, tôi cùng ngài nói, người này bán nội tạng, còn người này lại bắt nạt các bạn cùng lớp và tung tin đồn khiến ba bốn người tự tử, còn một người nữa bị bà ta đẩy xuống, dù có ngã xuống cũng bị cho là tự sát."

Cậu đem ánh mắt chú ý sang Thẩm Niên Hiểu cười cười nói: "Cũng có một đứa trẻ vị thành niên ghen tị với thân hình khỏe mạnh của người khác, bắt nạt người khác, áp đặt nội quy lớp học..."

Ánh mắt Tiểu Chu cảnh sát gần như hóa thành bóng đèn, giơ ngón tay cái lên với cậu nói: "Thú vị đấy!"

Nói xong, hắn nhìn Thẩm Đình Bách nói: "Đi thôi, theo tôi một chuyến đi ~"

Thẩm Đình Bách lập tức nói: "Thằng bé nói bậy, anh công an, anh tin à..."

Giang Minh Nguyệt lập tức theo bản năng phụ họa nói: "Đúng rồi, đúng rồi."

Sắc mặt bà ta tái nhợt, không còn tươi tắn như vừa mới vào. Bà ta thực sự không ngờ Lộ Hành Chu lại biết chuyện mình đã làm gì.

Lộ Hành Chu tặc lưỡi nói: "Đợi đã!"

Hắn cầm còi lên thổi một hồi, một con mèo đen trắng đi tới nằm trên người đức mục trong miệng còn ngậm một cuốn vở nhỏ, Thẩm Đình Bách sắc mặt nháy mắt thay đổi, vẻ mặt trắng bệch đi lên muốn lấy lại cuốn sổ.

Tiểu Bò Sữa là ai, thủ lĩnh của băng đảng nhóm mèo, không có chút tài năng nó làm sao dám ở bên đây?

Một mèo con xoay người trực tiếp nhảy lấy đà, mục tiêu, chính là trong lòng ngực của Mèo Thần Chu Chu, Đức Mục lập tức nhảy lên sau khi Tiểu Bò Sữa lao ra ném Thẩm Đình Bách xuống đất.

Trong mắt Tiểu Chu cảnh sát đầy vẻ hưng phấn khi quan sát.

Động tác này quá tốt, thủ đoạn này ai mà không bị lừa chứ đừng nói đến hắn huống chi cảnh sát Tiểu Chu là một người mao nhung khống.

Nhưng may mắn thay, hắn biết mình vẫn đang giải quyết vụ án và theo những gì mình nghe được thì đó vẫn là một việc lớn.

Lộ Hành Chu cầm cuốn vở quơ quơ trước mặt Thẩm Đình Bách nói: "Chú Thẩm, tôi quả thực là một đứa trẻ thích nói bậy nói bạ, cho nên, đồ nhặt được đương nhiên phải giao cho chú cảnh sát đúng không ~ "

Tống Khanh cười lớn, thấy mọi người đang nhìn mình, bà vội xua tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Tôi không thể kìm lại được vì mình vui thôi."

Bà không thể quấy rầy Chu Chu của anh, đây là buổi diễn đặc biệt của Chu Chu, Thẩm Đình Bách tức giận gần như hộc máu, cảnh sát Tiểu Chu cũng nghe vậy cười nói: "Đương nhiên có cảnh sát ở đây, giao cho tôi."

Tiểu Lộ thực sự là ngôi sao may mắn của hắn Lần trước hắn đã trực tiếp được thăng chức. Nếu điều này được hoàn thành tốt, mình sẽ lại được thăng chức ~

Cầm vở, Tiểu Chu cầm cuốn sổ lật qua xem càng lật sắc mặt càng ngày càng đen, nhìn đồng bạn bên cạnh nói: "Mang đi, ba người này đều mang đi!"

Hắn nhìn Lộ Hành Chu thở dài nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đi."

Lộ Hành Chu gật gật đầu nói: "Đi thôi."

Tiểu Bò Sữa nhảy lên vai Lộ Hành Chu, Đức Mục ngoan ngoãn đi theo sau cậu.

Người cảnh sát đi cùng có chút khó xử nhìn mèo cùng Đức Mục ngập ngừng nói: "Bọn họ..."

Lộ Hành Chu nga một tiếng nói: "Con mèo và con chó liên quan là người phát hiện, tôi chỉ là người phục tùng thôi."

Tống Khanh và mọi người vội đứng dậy chuẩn bị đi theo. Lộ Hành Chu nhìn mẹ nói: "Mẹ, mẹ ở nhà chờ con đi, để anh hai đi cùng."

Lộ Vân Nhĩ gật gật đầu, Tống Khanh còn có chút lo lắng, Lộ Khiếu đứng lên mặc xong quần áo nói: "Cha cùng con đi."

Lộ Hành Chu nhìn Lộ Khiếu, cậu hừ một tiếng quay mặt đi.

【 Bây giờ sự việc gần như đã được giải quyết, đã đến lúc cha truy tử hỏa táng! 】

Ông ngoại Tống khụ khụ hai tiếng nói: "Được, Lộ Khiếu ở lại với Tiểu Khanh đi, ta cùng thằng hai đi theo là được."

Chu Ngô Đồng yếu ớt giơ tay nói: "Thật ra... Tôi chỉ ghi chép lại để hỏi thăm tình hình thôi, không cần nhiều người như vậy, chỉ cần dẫn người đi lấy cờ thưởng là được."

Vụ án giết người hàng loạt hiện đã kết thúc, bước tiếp theo là chờ án tử hình. Về việc Lộ Hành Chu dẫn hắn đi tìm hung khí giết người, hắn thật sự không biết nên viết như thế nào. Hắn không thể nói linh vật Cảnh Trường dẫn chúng tôi tìm được hung khí được.

Hắn chỉ có thể giao máy ghi âm cho cơ quan công an để cấp trên xem video và tự hiểu.

Hiện tại vụ án Liên Trình Ý đã được giải quyết xong, Cảnh Trường cũng được khen ngợi, trên đời có rất nhiều người kỳ lạ, người có thể nói chuyện được với chó mèo thực sự có thể tuyển về được. Nhưng khi nghe tin Lộ Hành Chu mới mười sáu tuổi, họ lại không nói chuyện này nữa.

Khi tới đồn cảnh sát, cảnh sát Tiểu Chu đem cờ thưởng đưa cho Lộ Vân Nhĩ và yêu cầu hắn đợi một chút. Vì chó và mèo không nói chuyện được nên Lộ Hành Chu ở một bên dịch.

Cậu một bên nói, mèo một bên gật đầu, những người đang ghi chép đều ngơ ngác.

Cảnh Trường thậm chí còn nhảy tới để tham gia cuộc vui.

Nhìn bộ đồng phục cảnh sát teo tóp trên người Cảnh Trường, Tiểu Bò Sữa gần như vẻ mặt ghen tị hoàn toàn thay đổi, nó meo meo nhìn Lộ Hành Chu tỏ vẻ chính mình cũng muốn, sau khi Lộ Hành Chu hứa mua cho nó một chiếc áo choàng rồng mini để nó mặc như một hoàng thượng lên ngôi, nó mới chịu yên tĩnh lại.

Sau khi ra khỏi đồn công an, trời đã tối, mà Tiểu Chu cảnh sát và những người khác đang làm việc ngoài giờ để thẩm vấn Thẩm Đình Bách, tiến hành xác minh danh tính từng người một dựa trên một cuốn sổ nhỏ. Vụ án được giải quyết, đây là một thành tựu lớn. Vụ án Thẩm Niên Hiểu và Giang Minh Nguyệt cũng có người chuyên môn điều tra.

Về phần Lộ Hành Chu và những người khác, với tư cách là người cung cấp bằng chứng chính, để tránh cậu bị trả thù. Họ đã giấu kín sự tồn tại của cậu chỉ để cho Lộ Hành Chu biết những gì họ biết.

Đều nói ra là được.

Đứng ngoài đồn cảnh sát, nhìn vài ngọn đèn chập chờn nhấp nháy trên đường, Lộ Vân Nhĩ yên lặng đến gần Lộ Hành Chu, túm lấy góc áo Lộ Hành Chu.

Lộ Hành Chu nhìn Lộ Vân Nhĩ nói: "Anh... Anh có đọc kịch bản chưa?"

Lộ Vân Nhĩ lắc lắc đầu nói: "Còn chưa xem, anh chuẩn bị buổi tối xem?"

Lộ Hành Chu mím môi vỗ bờ vai của hắn nói: "Vẫn là thôi đi, kịch bản này, anh nên xem vào ban ngày là tốt nhất."

Lộ Vân Nhĩ nghĩ đến vẻ mặt thương cảm Tư Đan, lúc ấy hắn cảm giác mình không ổn. Bây giờ Lộ Hành Chu lại nói như vậy, hắn là người rất có sức thuyết phục, lập tức gật đầu nói: "Được rồi. Ngày mai anh sẽ xem, khi nào thì bắt đầu quay phim?"

Lộ Hành Chu tính toán nói: "Chuẩn bị xong liền bắt đầu quay, anh Tư phim này không cần chuẩn bị nhiều, coi như là phim kinh phí thấp, chỉ cần diễn viên tham gia là được, chúng ta có thể bắt đầu quay ngay khi thời gian đến."

Lộ Vân Nhĩ gật gật đầu, xe chậm rãi lái qua, hai người trực tiếp lên xe về nhà.

Về tới nhà, Lộ Khiếu đang đeo tạp dề đứng trong bếp bưng cháo, nhìn thấy hai người trở về, vội vàng đi tới cười nói: "Đói bụng không, cha nấu cháo sữa đậu nành cho con đấy, rất ngon, có muốn uống không?"

Lộ Vân Nhĩ nhìn cha như nhìn thấy quỷ. Mỗi lần cha mẹ hắn cãi nhau, cha hắn đều sẽ dùng chiêu này.

Hắn híp híp mắt, nghĩ tới em trai lúc nãy bắt đầu công cuộc truy tử hỏa táng, hắn cười nhạo nhìn cha nói: "Ôi chao, đại Lộ tổng đây là sao vậy chèn ơi? Sao từ đàn ông gia đình thành bảo mẫu rồi."

Lộ Khiếu trừng mắt nhìn hắn, muốn lấy lòng con út chứ không phải con thứ hai.

Nhìn thấy ánh mắt Lộ Khiếu, Lộ Vân Nhĩ lập tức chạy tới phía sau Lộ Hành Chu đáng thương vô cùng mà nói: "Đại Lộ tổng sao còn trừng người ta, tôi sợ hãi quá."

Lộ Khiếu nhìn vậy, nghiến răng nghiến lợi muốn tát đứa con thứ hai qua một bên quá, nhưng trước mặt Tiểu Lục, hắn lại không thể như vậy, hắn muốn duy trì hình ảnh một người cha yêu thương như vậy, Khanh Khanh nói, chỉ cần con trai tha thứ cha hắn, kia bà cũng tha thứ hắn, con trai nhỏ nếu không tha thứ, bà liền mang theo Tiểu Lục về nhà mẹ đẻ.

Lộ Khiếu trong lòng nghĩ đến thái độ hôm nay của mình, nhưng đó không phải lỗi của hắn, Đại Lộ luôn có chút bực bội, hắn cái gì cũng không biết.

Lộ Hành Chu nhìn cha không khỏi bật cười, nhìn cháo sữa đậu nành rồi nhận lấy nói: "Không thể trừng mắt anh hai."

Nói thế nào nhỉ? có thể là bởi vì từ nhỏ không ký ức, hiện tại khôi phục ký ức cậu tính cách vẫn giống một đứa trẻ. Ngoài ra, cậu đã giải quyết được một số vấn đề ở nhà và gặp được cha mình, cho nên thanh âm không tự giác mang theo cút làm nũng.

Lộ Khiếu ôn nhu nhìn Lộ Hành Chu trước mặt, nhẹ nhàng sờ đầu Lộ Hành Chu. Lộ Vân Nhĩ vừa thấy bộ dáng này liền biết cha có chuyện muốn nói, liền bưng thêm một bát nữa trực tiếp chuồn mất.

Lộ Khiếu kéo ghế cho Lộ Hành Chu ngồi xuống, nhìn Lộ Hành Chu thở dài nói: "Cha có lỗi với con..."

Nói thật, sau những gì đã trải qua, còn có thể như vậy, hắn nghĩ mình không thể làm được, đặc biệt là khi biết Lộ Hành Chu đã biết trước việc này, cậu vẫn muốn giúp đỡ, nhưng sau đó anh lại ngoan ngoãn bị đuổi, chờ trong nhà xảy ra chuyện, cậu liền đem bọn họ về nuôi, cảm giác tội lỗi của Lộ Khiếu thực sự lên đến đỉnh điểm.

Đúng họ đều là nạn nhân, nhưng vẫn chính vì sự mù quáng của mình mà dẫn đến kết cục này khiến Tiểu Lục của hắn phải gánh chịu.

Chính là không ngờ rằng, Tiểu Lục của hắn còn có thể giúp hắn tỉnh ngộ, cũng đau lòng cậu chịu nhiều áp lực lớn như vậy.

Lộ Hành Chu có chút khó xử trước ánh mắt trìu mến của Lộ Khiếu, cậu nhìn Lộ Khiếu, cháo không cẩn thận dính bên miệng, Lộ Khiếu cầm lấy khăn giấy giúp cậu lau miệng.

Nhìn Lộ Hành Chu ăn xong cháo, hắn hỏi: "Thích không?"

Lộ Hành Chu gật gật đầu, cậu vẫn là lần đầu tiên ăn cháo sữa đậu nành, ăn cháo sữa đậu nành là dùng sữa đậu nành nấu cháo, đậu hương cùng mễ hương hỗn hợp, hỗ trợ lẫn nhau, hương vị thật sự rất tuyệt.

Lộ Khiếu gật đầu, hắn nghiêm túc nhìn Lộ Hành Chu nói: "Thực xin lỗi, là cha sai, cha đã tin nhầm người, dẫn tới Tiểu Lục của chúng ta chịu ủy khuất."

Lộ Hành Chu sửng sốt một chút, cậu thật sự không ngờ rằng Lộ Khiếu sẽ xin lỗi mình ở hắn trong ấn tượng, nhân vật cha này đều là uy nghiêm, cũng không bao giờ dễ dàng nhận lỗi. Liền nói là hắn sai, hắn vẫn sẽ làm vậy vì cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ít nhất những người cha xung quanh cậu đều như vậy.

Lộ Hành Chu rầu rĩ nhìn Lộ Khiếu, nội tâm đều phải hét lên.

【 a a a a, mình làm sao có thể tiếp tục giận dỗi nữa đây!!! 】

Lộ Hành Chu lắc đầu nói: "Không trách cha được."

Lộ Khiếu cũng nghe thấy tiếng lòng hoạt bát của Lộ Hành Chu, hắn lại lần nữa xoa xoa tóc Lộ Hành Chu nói: "Được rồi, đi ngủ nhanh đi."

Nếu hắn tiếp tục nói, con trai hắn có thể nổ tung.

Thời gian còn dài, bọn họ sẽ còn ở chung, cơn khủng hoảng của cậu sẽ được giải quyết, nghe vợ nói, trong nhà toàn là vai ác, không có việc gì, sau này hắn sẽ giải quyết.

Lộ Hành Chu gật đầu ngoan ngoãn đi lên lầu, nằm trên giường lớn, Lộ Hành Chu lặng lẽ lăn mấy vòng trên giường, mở chiếc cốc che mặt, đôi mắt sáng ngời nhìn lan điếu bên cửa sổ nhỏ giọng nói: "Lan Lan, tôi có cha mẹ, bọn họ đều thích tôi, sẽ cùng tôi xin lỗi, tôi sẽ không mất đi cha mẹ này."

Lan điếu nhìn Lộ Hành Chu bộ dáng rất vui vẻ, hắn không thể động, nhưng điều này cũng không ngăn cản được nó chúc mừng Lộ Hành Chu cười hai tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.

Mà khổ cho cảnh sát Tiểu Chu làm việc chăm chỉ vừa mới về nhà, về đến nhà lúc vừa đi về phía ghế sofa thì nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng thanh tuyển thân ảnh đi xuống, Chu Ngô Đồng nhìn người tới nói: "Chú nhỏ, sao chú vẫn chưa ngủ?"

Chu Hành Lộ đi thẳng tới tủ lạnh nói: "Xuống rót chút nước."

Chu Ngô Đồng một cái xoay người nói: "Chú ơi, cháu kể cho chú nghe, cháu lại nhìn thấy người đó. Chú có biết tên người đó không? Tên là Lộ Hành Chu. Này, tình cờ tên của chú lại đảo ngược."

Chu Hành Lộ ngẩng đầu nhìn về phía Chu Ngô Đồng nói: "Cháu có hứng thú với cậu ta sao?"

Chu Ngô Đồng lắc lắc đầu nói: "Không phải, cậu ấy thật sự rất lợi hại, tính cách cũng tốt, hơn nữa cậu ấy thật sự có thể cùng động vật nói chuyện, kiểu nói chuyện nghiêm túc, không phải kiểu trò chuyện dựa vào cảm thụ."

Chu Hành Lộ ngừng rót nước, nói: "Lộ Hành Chu? Nghe có vẻ thú vị nhỉ."

Chu Ngô Đồng vui vẻ gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu ấy mới 16 tuổi."

Buổi sáng, Lộ Hành Chu đang ngủ mê man thì chợt nghe được một tiếng hét khá thảm, cậu mở cửa sổ ra nhìn về phía nguồn gốc của tiếng hét, anh hai cậu đang ngồi ở cây hoa quế trong tay còn cầm thứ gì.!

- --------------------

Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play