Trên ghế sau của chiếc Lincoln đen, Chử Dung Thời đang nghe trợ lý báo cáo về tiến triển của công việc, đột nhiên chiếc điện thoại bên cạnh rung lên.

Chử Dung Thời nhìn vào tên người gọi, cầm điện thoại lên: “Xin lỗi, tôi nhận cuộc gọi.”

Cuộc gọi được kết nối, thanh âm nôn nóng của Ninh Mẫn thông qua tai nghe truyền đến: “Dung Thời, Niệm Niệm lại gây chuyện rồi, hiện đang ở bệnh viện Nhân Dân số 1, mẹ cách bên đó quá xa, con mau đến đó xem đã xảy ra chuyện gì đi.”

Chử Dung Thời: “Được, mẹ đừng có gấp, con sẽ đến ngay.”

Sau khi cúp máy, Chử Dung Thời làm tài xế chuyển hướng đi đến bệnh viện Nhân Dân số 1, suốt quãng đường anh không nói lời nào, nhưng trợ lý nhạy bén phát hiện, tâm trạng của Chử Dung Thời bây giờ đang rất không tốt.

Trợ lý vừa mới mơ hồ nghe được một chút nội dung trong cuộc gọi của sếp, hình như là em trai của sếp lại gây chuyện nữa rồi.

Bất quá cậu ta cảm thấy có chút kỳ lạ, trước kia khi sếp đang làm việc, cũng gặp phải loại tình huống thế này, nhưng có lẽ sếp đã quá quen, hoặc là dứt khoát coi Tề Niệm như một bãi bùn lầy, sở dĩ sẽ quản đối phương hoàn toàn chỉ để tránh cho mẹ sếp khỏi lo lắng mà thôi.

Cho nên sếp chưa bao giờ có cảm xúc dư thừa, nhưng chuyện lần này là sao vậy, sao sắc mặt của sếp lại khó coi đến vậy?

Cậu ta có chút không hiểu, nhưng có lẽ Tề Niệm sắp gặp rắc rối rồi, mà đối phương cũng không đáng giá để được đồng tình, lúc nào cũng gây chuyện, nếu là em trai của cậu ta, cậu ta dù thế nào cũng nhất định sẽ đánh gãy chân nó.

Chử Dung Thời nghĩ đến khuôn mặt ngoan ngoãn giống đứa trẻ nhiều năm trước nhìn thấy vào sáng nay, sắc mặt anh càng trở nên âm u.

——

“Phụ huynh Hàn Kiệt à, xin bà bình tĩnh một chút.”Cô giáo trẻ tuổi đau đầu nhẹ nhàng nói với người phụ nữ đang kích động kia.

Người phụ nữ kia chính là mẹ của Hàn Kiệt, bà ta có một khuôn mặt rất giống Hàn Kiệt, cùng với thái độ chanh chua cay nghiệt cũng tương tự.

Trên người bà ta ăn mặc một thân hàng hiệu, vẻ mặt không coi ai ra gì, thân thể béo lùn ý đồ vượt qua cô giáo, không ngừng chửi rủa Tề Niệm.

Sau khi nghe thấy lời của cô giáo nói, ánh mắt bà ta liếc nhìn đối phương đầy vẻ khinh thường: “Cô làm tôi bình tĩnh như thế nào được?! Tôi nói này cô gái à, cô là giáo viên của con trai tôi? Cô nhìn xem bây giờ con tôi thành cái dạng gì rồi, cô còn ở đây giúp đỡ cậu ta sao. Tôi nói cho cô biết, cô chính là quá trẻ, chờ cô có con rồi, cô sẽ hiểu tâm trạng của tôi bây giờ thôi.”

Cô giáo khẽ lau nước miếng dính trên mặt mình, lại lần nữa giải thích: “Mẹ Hàn Kiệt à, không phải tôi thiên vị ai cả, mà là do con trai của bà tự quăng ngã, không thể đổ lỗi cho bạn Tề Niệm được.”

“Cô còn nói cô không có thiên vị!” Mẹ Hàn Kiệt đi giày cao gót, tức giận xoa eo, đi tới đi lui giống một quả bóng cao su tròn xoe: “Con trai tôi đã lớn như vậy rồi, đang êm đẹp có thể tự mình quăng ngã sao?! Cô xem con tôi thành cái gì? Cô nghĩ là tôi ngu à?”

Hàn Kiệt ngồi ở ghế bên cạnh, trên trán quấn một băng gạc trắng, sắc mặt có chút trắng bệch, chẳng qua không biết vì cái gì, cậu ta từ đầu đến cuối cũng chưa nói cái gì, chỉ là ánh mắt khi nhìn về phía Tề Niệm, mang theo vài phần oán hận cùng kiêng kị.

Mà Tề Niệm đứng phía sau cô giáo, cúi đầu không nói một lời, một đầu tóc xoăn uể oải ỉu xìu gục xuống, nguyên bản cậu lớn lên đã rất đẹp, giờ đây càng thêm chọc người trìu mến.

Trông y như một bé cừu con bị bắt nạt vậy.

Một y tá nhìn không được tiến lên nhắc nhở bà ta: “Thưa bà, nơi này là bệnh viện, còn có những bệnh nhân khác, xin bà bình tĩnh một chút.”

Lúc kết hôn không ai biết mẹ Hàn Kiệt (???), trực tiếp chỉ vào y tá đó nói: “ Cô không có việc gì làm đúng không? Đi chăm sóc con trai tôi đi, không thấy con trai tôi bị thương nặng như vậy à, thật không có tí trách nhiệm gì cả, cẩn thận tôi tố cáo cô đấy!”

Y tá không nghĩ tới người này lại không nói đạo lý như vậy, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, cuối cùng vẫn không nói cái gì, chỉ xoay người rời đi.

Cô giáo đứng bên cạnh đau đầu, tuy rằng Tề Niệm ngày thường hay gây rắc rối, khi biết chuyện xảy ra cô ấy cũng nghĩ rằng là lỗi của đối phương.

Nhưng cuối cùng khi mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, căn bản không thể trách được Tề Niệm, vì đây hoàn toàn là vấn đề của chính Hàn Kiệt, nhưng khi mẹ Hàn Kiệt đến, bà ta liền chửi mắng mà không phân biệt phải trái, cô ấy thật sự chưa thấy qua người nào không nói lý như vậy.

Cô giáo rốt cuộc vẫn còn trẻ, còn đang là nghiên cứu sinh, lúc này cô ấy đều sắp bị làm cho tức khóc rồi.

Kết quả khi cô ấy không để ý, lại bị mẹ Hàn Kiệt đẩy một cái, tuy rằng cô ấy khá cao, nhưng người lại gầy, bị đối phương đẩy một cái đã ngã ra sau.

Một đôi tay bỗng nhiên đỡ lấy cánh tay cô ấy, cô ấy quay đầu lại, hóa ra là Tề Niệm.

Tề Niệm chỉ đỡ cô ấy một chút, rồi lập tức buông tay ra, cậu nhìn mẹ Hàn Kiệt sức chiến đấu đầy mình, không chút do dự đứng chắn trước mặt cô giáo.

Nghẹn nửa ngày, cuối cùng mới lắp bắp nói: “Bà…… Bà sao lại động tay động chân chứ?…… Như vậy là không đúng!”

Cô giáo vội vàng tiến lên, muốn tiếp tục khuyên can mẹ Hàn Kiệt, dù sao cũng là học sinh của cô ấy, cô ấy không thể mặc kệ được.

Mẹ Hàn Kiệt cười lạnh một tiếng, khối thịt trên mặt bà ta cũng run lên: “Không muốn tôi động tay động chân, vậy thì mau xin lỗi con trai tôi đi, phải cúi đầu 90 độ!”

Khi Chử Dung Thời đến, từ xa đã nghe thấy tiếng nói sắc bén khắc nghiệt của mẹ Hàn Kiệt, anh đi qua đó, liếc mắt một cái đã thấy được Tề Niệm đang cố gắng ngẩng đầu, gương mặt đều đỏ bừng.

Đối phương gắt gao nắm chặt tay, nhấp môi, vẻ mặt quật cường nhìn người đối diện, cực kỳ giống một bé cừu con đối mặt với con sói hung ác lang .

Mẹ Hàn Kiệt thấy Tề Niệm không nói lời nào, còn muốn mắng tiếp, chợt một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến: “Xin lỗi? Bà có phải quá vội vàng rồi không?”

Mẹ Hàn Kiệt theo bản năng quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc tây trang cao cấp, khí tràng cường đại khiến bà ta cảm thấy sợ hãi, phía sau đối phương còn đi theo một chàng trai trí thức đeo mắt kính.

Trong chớp mắt, giọng nói của mẹ Hàn Kiệt yếu đi rất nhiều: “Cậu là ai?”

Chử Dung Thời đi đến chỗ Tề Niệm, mẹ Hàn Kiệt theo bản năng lùi lại, nhìn người đàn ông đứng phía trước Tề Niệm, rõ ràng đây là một tư thế bảo vệ: “Tôi là anh trai của Tề Niệm, những lời bà vừa nói tôi đã nghe thấy rồi, nếu vết thương của con trai bà đúng là do em trai tôi gây ra, tôi tất nhiên sẽ làm nó xin lỗi, cũng sẽ bồi thường khiến bà hài lòng.”

Anh nói xong, còn không để mẹ Hàn Kiệt lộ ra vẻ mặt tươi cười, ngữ khí bỗng nhiên trở nên âm trầm: “Nhưng mà, nếu không phải em trai tôi sai, bà làm thế nào để bồi thường cho một đứa trẻ vừa mới thành niên, bị bà đe dọa với thái độ hung dữ tạo thành tổn thương đây? Nếu tâm lý của em trai tôi xuất hiện vấn đề thì sao? Bà có chịu trách nhiệm không?”

Từ lúc Chử Dung Thời xuất hiện, khi Tề Niệm phát hiện đối phương trực tiếp đứng trước mặt bảo vệ cậu, liền có chút ngốc.

Cậu chưa từng được ai bảo vệ như vậy, Tề Niệm giờ khắc này bỗng nhiên cảm thấy Chử Dung Thời một chút đều không đáng sợ, cậu chớp chớp mắt, tránh cho chính mình không tiền đồ mà khóc ra tới.

Bên tai là tiếng an ủi nhẹ nhàng của cô giáo, Tề Niệm dựa vào sự bảo vệ của Chử Dung Thời, lén nhìn về phía mẹ Hàn Kiệt.

Sau đó bĩu môi: 【 bà ta khẳng định còn không biết chồng mình đang ở đâu đi? 】

Ban đầu mẹ Hàn Kiệt còn muốn biện minh cho chính mình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói của Tề Niệm, theo bản năng nghĩ, chồng bà ta đang đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn lớn, còn có thể ở đâu nữa chứ?

Chử Dung Thời dừng một chút, nghĩ đến phía trước Tề Niệm không có mở miệng, nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của đối phương.

Tề Niệm bắt đầu tự hỏi tự trả lời: 【 chồng bà ta gần đây lại tìm…… nhìn xem nào, a có lẽ đã là người thứ 6 rồi, đang ở xx khách sạn phòng số 203. Bà ta không nhanh chóng đi bắt gian, ngược lại ở chỗ này làm khó dễ một đứa trẻ vừa mới thành niên như mình, khụ khụ…… Anh mình đã nói như vậy rồi, hơn nữa chuyện này cũng không phải lỗi của mình, con trai bà ta độc ác, đi hãm hại người khác, hình như nam sinh tên Lữ Trạch kia chuẩn bị nhảy lầu rồi, đang ở viết di chúc, a…… Như thế nào lại nghĩ không thông như vậy chứ, hiện tại mình đi ngăn cản không biết còn kịp không nữa? 】

Khi nghe cậu nói rõ ràng như vậy, mẹ Hàn Kiệt: “!”

Cô giáo: “!!!” Lữ Trạch cũng là học sinh của cô ấy a!

Chử Dung Thời nhìn hai người hoảng loạn chạy đi, quay đầu nhìn về phía Tề Niệm, người đằng sau vẫn như cũ mở đôi mắt nai vô tội, phảng phất cũng không biết mình vừa nói cái gì.

Thấy Chử Dung Thời nhìn chính mình, Tề Niệm không thể tránh khỏi khẩn trương lên, nhưng nghĩ đến đối phương vừa bảo vệ mình như vậy, cậu lấy hết dũng khí nói: “Anh,…… Cảm ơn anh.”

Chử Dung Thời nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cậu, rồi quay mặt đi, như cũ chỉ nhàn nhạt đáp lại “Ừm” một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play