Sau khi bị tiết lộ tiếng lòng, xã khủng được các đại lão đoàn sủng

Chương 4


3 tuần


Chử Dung Thời cau mày, ánh mắt dừng ở trên người Tề Niệm, suy tư về nơi phát ra những thanh âm khi nãy.

Nhưng mà, Tề Niệm lại không biết Chử Dung Thời vì cái gì lại nhìn chằm chằm mình như vậy, khí tràng trên người đối phương rất mạnh, mặc dù chỉ là một cái nhìn đánh giá không mang theo bất luận cảm xúc gì, thì cũng khiến cho tiểu xã khủng như Tề Niệm hận không thể tìm một nơi để trốn đi.

Trên thực tế, cậu xác thật đã lui về sau vài bước, mãi cho đến khi lưng chạm vào tường, giống như một con cừu con bị chấn kinh, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Chử Dung Thời.

Tuy rằng…… Người này đặc biệt đẹp trai, nhưng không có nghĩa rằng Tề Niệm sẽ không sợ hãi, ở trong mắt xã khủng, tất cả con người có thể hít thở đều rất đáng sợ.

Đương nhiên, người không có hô hấp thì càng đáng sợ.

Cũng may, cách đó không xa truyền đến giọng nói của Ninh Mẫn, đối phương nhìn thấy Chử Dung Thời đã trở về, có chút vui vẻ, khi đi đến lại chú ý tới Tề Niệm ở phía đối diện anh, đang hận không thể co vào tường, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

“Dung Thời? Con đang nói gì với Niệm Niệm vậy?” Ninh Mẫn phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.

Niệm Niệm? Tề Niệm? Chử Dung Thời ánh mắt dừng ở khuôn mặt khác xa so với Tề Niệm trong ấn tượng của anh, có chút hoài nghi có phải tai mình xảy ra vấn đề gì hay không.

Đương nhiên, lý do mà anh thấy không giống, có thể là bởi vì, Chử Dung Thời trước kia đều lười liếc mắt nhìn Tề Niệm một cái.

Mà không riêng Chử Dung Thời kinh ngạc, Tề Niệm cũng bị sốc rồi: 【 Dung Thời? Chử Dung Thời? Vậy chẳng phải người này là của mình…… Anh cả? 】

Chử Dung Thời lại một lần nữa nghe thấy giọng nói quen thuộc, hơn nữa chắc chắn, Tề Niệm không hề mở miệng.

Anh quay đầu nhìn về phía mẹ của mình, bà cũng đang há miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tề Niệm.

Cho nên, đây không phải là ảo giác của anh.

Bất quá, nghĩ đến những lời mà Tề Niệm vừa nói, Chử Dung Thời thiếu chút nữa tức đến bật cười.

Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tề Niệm một cái, đối phương lập tức cảm thấy da mặt căng thẳng, ngón tay nắm chặt vào nhau, nhỏ giọng nói: “Anh……”

Chử Dung Thời sắc mặt không thay đổi, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Bây giờ cậu trông thuận mắt hơn trước kia rất nhiều.

Chờ Chử Dung Thời rời đi, Tề Niệm khẽ thở ra một hơi, thả lỏng, người anh cả này có chút đáng sợ nha.

Ninh Mẫn thấy con trai cả sẵn lòng để ý đến con trai út, cũng rất vui mừng, tuy rằng hai người trông không thân lắm, nhưng từ từ thì sẽ quen thôi, bà nhớ rõ khi còn nhỏ, con trai cả cùng con trai út có quan hệ tốt nhất, chỉ là sau này tính cách con trai út thay đổi……

Ninh Mẫn đi tới vỗ vỗ Tề Niệm còn đang ngồi ngơ ngác, ôn nhu nói: “Con có đói bụng không?”

Tề Niệm theo bản năng lắc đầu, nhưng mà không may, cậu vừa mới lắc đầu, bụng khẽ kêu lên một tiếng, khuôn mặt trắng nõn của Tề Niệm lập tức trở nên đỏ bừng, vội vàng che lại cái bụng không biết cố gắng của mình, ngượng ngùng nhìn Ninh Mẫn.

Cũng may Ninh Mẫn chỉ là cười một chút, nói: “Nhanh đi rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi, đừng để chú và anh con chờ lâu.”

Tề Niệm lập tức liền nghĩ tới gương mặt nghiêm túc của Chử Dung Thời, cậu làm sao dám để đối phương chờ lâu chứ?

Cậu vội vàng gật gật đầu, chạy nhanh vào phòng vệ sinh để rửa mặt.

Trong nhà tất nhiên sẽ có vài cái phòng vệ sinh, Tề Niệm đi đến phòng vệ sinh gần nhất ở lầu 3, vừa bước vào cậu liền thấy bóng dáng cao lớn ăn mặc tây trang, đối phương đang rũ mắt xuống rửa tay, ánh mắt lạnh băng và sắc bén bị che khuất, nhìn có thêm vài phần thần bí khó lường.

Tề Niệm vội vàng dừng lại bước chân, không dám đi vào, thật cẩn thận mà nhìn Chử Dung Thời, trong lòng thầm nghĩ: 【 thật đẹp trai, nhưng mà hung dữ quá a ……】

Khi cậu đang suy nghĩ, người đàn ông đã tắt vòi nước, rút ra một tờ giấy từ bên cạnh, vừa chậm rãi lau tay, vừa nhìn về phía cậu.

Tề Niệm bị nhìn cảm thấy có điểm chân mềm: “Anh….”

Ánh mắt Chử Dung Thời dừng trên khuôn mặt sợ hãi kia, không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu, rồi rời khỏi phòng vệ sinh.

Tề Niệm thở ra một hơi, vội vàng đi vào dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt.

Cậu không ngừng đẩy nhanh tốc độ, khi đi xuống lầu, bữa sáng phong phú đã được bày trên bàn, Tề Niệm ngửi thấy mùi hương trong không khí, không nhịn được nuốt nước miếng.

Trước kia cậu chỉ ăn sáng một cách tùy tiện, có đôi khi vội đi làm cũng không kịp ăn bữa sáng, không nghĩ tới bữa sáng cũng có thể ăn ngon như vậy!

Khi nghe Ninh Mẫn bảo cậu nhanh ngồi xuống, Tề Niệm ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, chờ Chử Chấn gắp một cái bánh bao gạch cua, Tề Niệm mới thật cẩn thận mà gắp một miếng sủi cảo tôm gần mình nhất.

Tuy rằng cậu rất muốn ăn bánh bao gạch cua, nhưng mà nó cách hơi xa, nên Tề Niệm vẫn là lựa chọn sủi cảo tôm gần với mình hơn, sủi cảo tôm ăn cũng rất ngon, Tề Niệm đem nó nhét vào trong miệng, má phồng lên.

Đang ăn vui vẻ, Ninh Mẫn bỗng nhiên cười: “Niệm Niệm ăn cơm trông hệt như một con cừu con vậy.”

Tề Niệm không ngờ tới đột nhiên bị nhắc tên, theo bản năng dừng lại động tác, ngẩng đầu lên, đôi mắt mở tròn xoe, má cũng phồng lên, đúng là rất giống cừu con đang ăn cỏ tươi.

Chử Dung Thời nhìn theo ánh mắt của bà, bỗng nhiên nghĩ đến một đoạn ký ức khi còn nhỏ, nhíu mày.

Rất khó để tưởng tượng, một đứa trẻ đã từng đáng yêu như vậy, tính cách lại thay đổi lớn đến như thế.

Bây giờ như thế này…… là đang giả vờ sao? Anh không cảm thấy Tề Niệm có thể diễn xuất tốt như vậy.

Tề Niệm thấy Ninh Mẫn chỉ là thuận miệng, cậu híp mắt nở nụ cười với đối phương, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn sủi cảo tôm.

Một đĩa sủi cảo tôm đều bị cậu ăn sạch, Ninh Mẫn thấy cậu thích ăn, lại để bảo mẫu làm thêm một đĩa nữa.

Lúc này bụng Tề Niệm đã hơi no rồi, nhưng cậu không biết làm thế nào để từ chối, nên vẫn cố ăn sạch đĩa sủi cảo tôm mới mang lên kia.

May mắn là Ninh Mẫn cảm thấy hai đĩa đã rất nhiều, không bảo bảo mẫu làm thêm nữa, nếu không Tề Niệm thật sự không biết phải làm sao.

Cậu không nghĩ tới chính mình có một ngày được ăn sủi cảo tôm đến căng bụng, thật là một phiền não ngọt ngào.

——

Ăn xong, mọi người trong nhà đều đi làm việc của mình, Tề Niệm trở về phòng.

Cậu đem rèm cửa kéo ra, ánh nắng mặt trời không còn bị che chắn chiếu vào trong, lúc này cậu mới thấy rõ toàn bộ căn phòng.

Trên tường dán đầy poster, loa lớn ( âm nhạc ngày hôm qua chắc hẳn là phát ra từ đây ), còn có chiếc đèn cầu treo trên trần nhà.

Tề Niệm có chút đau đầu, nên làm sao với những thứ này đây.

Thôi, tạm thời cứ để như vậy đi.

Tề Niệm do dự một chút, click mở WeChat, muốn nhìn một chút xem nguyên chủ có bạn bè gì hay không, bằng không nếu gặp được mà không quen thì sẽ xấu hổ lắm.

Kết quả, cậu mới vừa mở điện thoại lên thì có một cuộc gọi đến, Tề Niệm giật nảy mình, vội vàng ném điện thoại qua một bên.

Cậu trơ mắt nhìn chiếu điện thoại rung lên kia, căn bệnh xã khủng của cậu phát tác, chậm chạp không dám nghe máy.

Cũng may điện thoại rốt cuộc cũng ngừng rung, Tề Niệm thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa cầm lên điện thoại, nó lại bắt đầu rung lên.

Lần này tốt xấu gì Tề Niệm cũng không ném điện thoại đi, cậu cầm điện thoại, cố gắng xây dựng tâm lý. Cuối cùng cậu lấy hết can đảm, muốn nghe điện thoại, kết quả cậu trượt tay, trực tiếp ấn nút tắt.

Tề Niệm: “……”

Cậu đợi nửa ngày, cũng không thấy có cuộc gọi đến, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Không có cuộc gọi đến nữa, chắc là không có chuyện gì quan trọng đâu nhỉ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play