Miệng còn đang nhồm nhoàm cơm nếp, lời nói của Ngô Giang dính dính, mơ hồ không rõ.
Nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến dáng vẻ tự mãn như bà mai khoe dưa ngon của hắn: “Hai người không nhìn thấy cảnh ta đại chiến với Phu nhân Lỗ Quốc Công đâu! Bà ta tức đến độ phải tự xuống ngựa, lôi luôn tên Mặc Minh kia đi!”
Cố Thậm Vi nghe đến đây, thật sự dấy lên tò mò.
Lúc nàng cùng Hàn Thời Yến rời đi, bà vú Triệu đã xuất hiện để khống chế cục diện, đưa Phu nhân Lỗ Quốc Công lên xe. Một người mất hết thể diện như vậy, e rằng hận không thể giết luôn Mặc Minh, sao có thể xuống xe chịu để người ta chê cười?
“Ngươi đã làm gì vậy?”
Ngô Giang nghe hỏi, càng thêm đắc ý, hắn chỉ vào nắm cơm lá sen trong tay Cố Thậm Vi: “Cố thân nhân, cô tranh thủ ăn khi còn nóng, nguội rồi nếp cứng lại, nuốt không trôi đâu. Ta chẳng làm gì cả, chỉ là chỉ điểm cho Mặc Minh một con đường phát tài mà thôi.”
“Chờ hắn về tiểu quán hát, treo bảng ngoài cửa ghi rõ: ‘Mỹ nhân được Phu nhân Lỗ Quốc Công thân chính công nhận’… thì làm hoa khôi bảng vàng chẳng phải là chuyện dễ như bỡn sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT