Phúc Thuận công chúa nói đến đây, không nhịn được ngoảnh đầu nhìn lại.
Đứa trẻ kia thấy mẫu thân quay đầu, liền giơ bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy. Khuôn mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc ấy khiến Phúc Thuận công chúa không cầm được nước mắt, lệ rơi lã chã.
Nàng sợ con thấy được, vội vã quay mặt đi, lấy khăn tay lau nước mắt.
Vào ngày Thượng Nguyên năm đó, khi nàng gặp A Trạch trên cầu Vĩnh An, có nằm mơ cũng không tưởng rằng mọi chuyện sẽ đi đến cục diện hôm nay.
Cố Thậm Vi nhìn nàng, trong lòng khẽ lay động, liền cất tiếng: “Công chúa có từng nghĩ tới, cõi đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế? Người giống Hàn Kính Nghiên, lại vừa khéo xuất hiện trước mặt người.”
Phúc Thuận công chúa khựng lại, vẻ mặt trong thoáng chốc đầy mờ mịt, rồi thở dài nhẹ giọng: “Ngươi không hiểu, đó gọi là duyên phận.”
Nàng thật sự không hiểu, nếu đổi là bản thân, gặp một người lẽo đẽo bám theo mình như vậy, việc đầu tiên nàng nghĩ đến sẽ là — “Tên chó má nào dám giỡn mặt lão tử vậy hả? Mau giao bí thuật dịch dung ra, để lại một mạng toàn thây!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT