Cố Quân Đình lắp bắp, “ta… ta…” một hồi, cuối cùng cố vắt hết óc nghĩ ra một câu: “Hay là… ta trở về tự sát luôn, rồi muội tha cho tam phòng chúng ta có được không?”
Gió xuân nhẹ nhàng như có mắt, len lỏi khắp nơi.
Nó lướt qua mặt người, lướt qua lòng người, tựa hồ khiến những gì đáng sợ, tàn nhẫn đều bị gột rửa đi đôi chút, trở nên nhu hòa hơn.
Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn Cố Quân Đình trước mặt: “Thân ngay không sợ bóng lệch, nếu ngươi thật sự không làm chuyện khuất tất, cớ gì lại sợ quỷ gõ cửa?”
“Cố Ngọc Thành, Cố Trường Canh rơi vào bước này không phải do ta, mà là do họ tự chuốc lấy. Ngươi ăn cơm nấu bằng máu của Cố Thất Nương, che thân dưới chiếc ô dựng từ xác phụ mẫu ta và tiểu đệ ta… mà còn có mặt mũi nhắc đến vô tội?”
“Dao chém cầm trong tay các ngươi, chém xuống hay không, trên đời này chẳng ai rõ ràng hơn chính lòng các ngươi.”
Cố Thậm Vi nói đến đây, liếc mắt nhìn đám “người chồng đầu như xếp củi” phía trước. Đám người tam phòng thấy nàng trừng mắt nhìn qua, cả bọn rùng mình một cái, đồng loạt rụt cổ, rút đầu trở lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play