Hai mẹ con nhà Tiêu quả phụ giả bệnh lợi dụng lòng tốt chữa bệnh của Mai Cẩm mà lừa cô tới nhà và dùng thuốc mê làm cô hôn mê, khi nhìn thấy cô bị Trương Thanh Trí mang lên xe đi từ cửa sau, trong lòng vẫn thấy sợ. Đóng cửa lại, hai mẹ con bàn bạc với nhau và quyết định đi am ni cô trốn tránh một thời gian. Khi hai người đang hoảng loạn thu dọn đồ đạc để đi trốn, A Phượng dẫn Lý Đông Đình tới hỏi về Mai Cẩm. Mẹ con nhà Tiêu quả phụ vốn đã chột dạ, vừa nghe A Phượng nói người đàn ông trẻ tuổi này là Thổ ty Lý thị thì sợ tới mức hồn bay phách tán, lập tức quỳ xuống cầu xin, nước mắt nước mũi ròng ròng thuật lại chuyện mình bị Trương Thanh Trí ép buộc lừa Mai Cẩm đi. Lưu thị kia đã từng được đưa tới toà viện tử của Trương gia bên ngoài huyện thành, bèn ngoan ngoãn cung khai địa chỉ. Khi Lý Đông Đình đi rồi, hai mẹ con càng nghĩ càng sợ, lập tức lặng lẽ ra cửa bỏ chạy tới am ni cô tránh nạn.
Trương Thanh Trí biết hai người phụ nữ này đã làm hỏng việc của mình, trong lòng càng muốn biết người đàn ông kia là ai, vội vàng đi vào huyện thành xông vào phường đậu phụ, lại thấy bên trong không có ai, nhà cửa thì hỗn độn, cũng không biết hai người phụ nữ này đã trốn đi đâu. Khi gã đang tức giận đi tìm khắp nơi thì gia nô lại tới tìm gã, nói nương tử trong nhà đang tìm gã để trao đổi hỏi ý kiến về chuyện chuẩn bị tiệc mừng thọ cho lão nương trong nhà. Trương Thanh Trí không còn cách nào khác đành phải gác lại mọi chuyện về nhà trước.
……
Vừa rồi Mai Cẩm tuy đã thúc nôn và nôn viên Hồng Hoàn kia ra, nhưng không biết viên thuốc Hồng Hoàn kia được chế tạo bằng dược liệu gì mà dược tính cực kỳ mạnh, trên đường về nhà phát tác liên tục. Lý Đông Đình thấy cô cuộn tròn mình lại cả người mềm nhũn, gương mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, trán đẫm mồ hôi, trong lòng chàng cực kỳ sốt ruột lo lắng, liên tục giục phu xe tăng tốc độ, cuối cùng cũng về tới nhà ở Ngô trang. Xe ngựa vừa dừng lại, Lý Đông Đình đã bế cô xuống dưới bước nhanh đi vào trong nhà đặt nằm trên giường, ra lệnh cho Lý Đại cưỡi ngựa của mình chạy về Long Thành đón y sĩ tới.
Hà Cô cũng từ chỗ A Phượng biết được chuyện Mai Cẩm bị người ta đánh thuốc mê mang đi, cũng biết Lý Đông Đình đã chạy đi cứu được cô kịp thời, đang lo lắng chờ đợi, chợt thấy chàng ôm Mai Cẩm gấp gáp đi vào đặt nằm trên giường, bà bước lên hỏi sự việc. Lý Đông Đình thuật lại sự việc một cách đơn giản. Tuy chàng không nhắc tới chuyện Hồng Hoàn, nhưng Hà Cô nhìn thấy Mai Cẩm mềm nhũn nằm trên giường, trong lòng cũng đoán được tám chín phần, nghiến răng mắng lên thành tiếng, lại thấy A Lộc ở cửa còn thò đầu vào xem, bà vội kêu A Phượng mang cô bé đi, còn mình đi lấy nước.
Mai Cẩm đầu óc choáng váng mắt hoa lên, cả người mềm nhũn như hoá thành nước, toàn thân và thậm chí lồng ngực giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, cô khó chịu đến mức chỉ mong sao mình chết quách đi cho xong. Cô dựa vào chút sức lực còn sót lại để tự bảo vệ bản thân được tỉnh táo, khi mơ mơ màng màng phát giác hình như Lý Đông Đình còn ở bên cạnh. Cô gắng gượng mở mắt ra giọng run rẩy:
– …Lý đại nhân…cảm ơn ngài đã đưa tôi về…Tôi không sao…Uống nhiều nước vào sẽ ổn…Ngài…cứ đi ra ngoài trước đi…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play