[Zhihu] SAU KHI SƯ TÔN CỨU TA…

Chương 4


1 tháng


🌿 Phiên ngoại - Doãn Dạ 🌿

Ta sinh ra là thần, trở thành hóa thân của mưa sương, là phước lành của muôn dân.

Mấy ngàn năm nay, cuộc sống của ta đơn điệu tẻ nhạt, cứ vậy cho đến cuộc đại chiến tiên ma năm đó, từ trong miệng của ma tộc, ta cứu được một đóa hoa.

Nàng xinh đẹp đáng yêu, mặc dù là bộ dạng là một bông hoa, nhưng đã có ý thức của chính mình.

Ta gẩy gẩy cánh hoa của nàng, nàng ấy vậy mà thay đổi được màu sắc, thật sự rất thú vị.

Trái tim tĩnh lặng kia của ta xuất hiện một gợn sóng nhỏ.

Ta đưa nàng về đảo tiên , cho nàng uống máu từ đầu ngón tay của ta, dốc lòng chăm sóc.

Mỗi lần cho nàng uống máu, nàng như được tưới mưa sau nắng hạn.

Có lẽ nàng không biết, máu của ta là chất dinh dưỡng tốt nhất dành cho hoa cỏ khắp đất trời.

Ăn uống no say xong, nàng còn rất cố gắng vươn cao đóa hoa, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của ta.

Xem ra cô nhóc này thực sự rất thú vị.

Ta dần dần sinh ra yêu thích nàng, cứ như vậy nuôi nàng ba trăm năm.

Cho đến khi nàng hóa thành hình người…

Tóc dài xõa xuống phía sau đối lập rõ ràng với làn da trắng như tuyết, xinh đẹp tuyệt trần, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.

Nàng ôm lấy cánh tay ta, thân thể mềm mại không nói nên lời, ngọt ngào dịu dàng gọi ta là “sư tôn”.

Khoảnh khắc ấy, ta phát hiện sự “thích” của ta đã biến chất.

Một loại cảm xúc vốn không nên thuộc về ta, lại tràn lan trong đầu, điên cuồng kêu gào.

Nàng trong sáng, tốt đẹp, không hiểu chuyện đời, ta lại dùng thủ đoạn bỉ ổi để chiếm được nàng.

Ta thừa nhận, đó là lòng tham của ta.

Ta buộc càng phải thêm cẩn thận bảo vệ nàng, đối tốt với nàng.

Nàng là đóa hoa sao băng cuối cùng trên thế gian, là hoa thần trong truyền thuyết, không ít kẻ muốn có được nàng.

Ta không thể bảo vệ nàng mỗi giây mỗi phút, chỉ có thể cố hết sức nghĩ cách, dọn dẹp chướng ngại cho nàng.

Vì thế, ta tạo ra một “nàng” khác.

Ta lấy tiên lực của Nhiễm Nhiễm, đưa vào một đóa hoa khác vì muốn thành thần nên đã thỏa thuận với ta.

Ta cho nàng ta máu, độ cho nàng ta tiên lực, hỗ trợ nàng ta tu luyện hóa thành hình người.

Còn nàng ta sẽ có được tiên lực của ta và Nhiễm Nhiễm, tu luyện thành thần.

Để có được một cơ hội như thế, đương nhiên nàng cũng phải trả giá một chút.

Ta cho nàng ta một khuôn mặt giống hệt như Nhiễm Nhiễm, nàng ta phải thay Nhiễm Nhiễm trở thành đóa sao băng cuối cùng.

Sau đó, ta đã thành công.

Nàng ta nói nàng ta chấp nhận mọi thứ của Nhiễm Nhiễm, nhưng không muốn chỉ làm thế thân của Nhiễm Nhiễm.

Nàng nói, nàng tên là Đinh Lan.

Ta chỉ cười, đúng vậy, Nhiễm Nhiễm của ta là độc nhất vô nhị.

Ta đưa nàng ta về đảo tiên, Nhiễm Nhiễm của ta ghen rồi.

Một loại cảm xúc bất ngờ, vui sướng không thể nói thành lời dâng lên trong lòng ta.

Hóa ra Nhiễm Nhiễm của ta, nàng ấy cũng để ý ta như thế.

Ta cùng Nhiễm Nhiễm ngao du trần gian, phát hiện một thư sinh đang tìm hoa sao băng.

Ta biết hắn không phải là người thường, trải qua điều tra, thư sinh kia là một vị thần đã mất đi trí nhớ và tiên lực.

Trở lại quán trọ, đỉnh đầu của bé ngốc Nhiễm Nhiễm vậy mà mọc lên một chiếc lá.

Hai ta đều hoảng hốt, ta vội vàng đưa nàng trở về đảo tiên.

Ta lao vào tàng thư các, cuối cùng cũng tra được sự khác thường của nàng là từ đâu.

Nàng có thai rồi.

Giây phút ấy, rốt cuộc ta cũng không thể nào kiềm chế nữa rồi.

Lại qua thời gian lâu sau, Nhiễm Nhiễm phát hiện ra quyển sổ tay.

Ta hoảng sợ, sợ nàng sẽ chán ghét một kẻ hèn hạ như ta, cũng may cô nhóc này tự dỗ dành được chính mình, thế nên ta mới không lộ ra điểm yếu.

Thật hy vọng Nhiễm Nhiễm của ta vĩnh viễn không nhiễm bụi trần, tinh khiết trong sạch.

Rất nhanh, tin tức ở đảo tiên có hoa sao băng bỗng lan truyền khắp nơi.

Ta biết, Đinh Lan sắp có ích rồi.

Đây là con át chủ bài của ta để bảo vệ Nhiễm Nhiễm.

Ta làm như thế này không được xem là người tốt, thậm chí có thể nói là ích kỷ, nhưng ta chỉ là một người đàn ông muốn bảo vệ cô gái mà ta yêu.

Trận chiến kia đến sớm hơn so với dự tính, ta không kịp giải thích với Nhiễm Nhiễm đã phải cùng các đệ tử ngồi xuống đối mặt với đội quân của ma tộc.

Lại là một cuộc chiến khác sau mấy trăm năm.

Chúng ta sinh ra là kẻ địch, thù mới oán cũ lẫn lộn, chúng ta dùng hết toàn lực trong cuộc chiến lần này.

Khi ta tiêu diệt được toàn bộ đội quân ma tộc, tiên lực của ta cũng đã cạn kiệt.

Ta nhìn xương khô chất núi, máu chảy thành sông, trong lòng đau đớn.

Ta muốn trở về tìm Nhiễm Nhiễm.

Nhưng lúc ta lê cả người đầy máu, xoay người thì bị một kiếm đâm trọng thương.

Là vị…… thần đã mất trí nhớ và tiên lực kia.

Hắn đã hồi phục.

Hắn nói cho ta biết, đây là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.

Hắn vô cùng phấn chấn, đứng bên cạnh là Đinh Lan.

“Hoa sao băng là của ta.”

Tầm mắt của ta dần dần mơ hồ, nguyên thần cũng suýt nữa bị mất đi, cũng may ta đã có chuẩn bị, ta vẫn bảo vệ được một tia nguyên thần cuối cùng của mình.

Ta đến núi hoang, hôn mê.

Ta chưa từng đếm ta đã trải qua bao nhiêu ngày cô tịch, chỉ đến một ngày, ta phát hiện Nhiễm Nhiễm của ta đã đến.

Nàng đang chữa trị nguyên thần cho ta, nàng ấy đang đợi ta.

Cuối cùng cũng có một ngày, ta lần nữa biến hình, trở lại bên cạnh nàng.

Ta nghĩ, từ nay trở đi, hoàng hôn, biển sao, mây đỏ, ta đều cùng nàng thưởng thức.

🌸 Phiên ngoại - Đinh Lan 🌸

Ta là hoa đào tu luyện thành tinh, trước khi gặp Duẫn Dạ, ta nhất quyết phải được đến tiên giới.

Ta không cam lòng làm một tiểu yêu vô danh, ta cũng không muốn lãng phí cả trăm ngàn năm để tu luyện.

Cho nên lúc gặp được Duẫn Dạ, ta đã đồng ý yêu cầu của hắn rất nhanh.

Ta muốn thành thần bằng bất cứ giá nào.

Nhanh sau đấy, ta có được một loại tiên lực thần bí và tiên lực của ngài ấy, ta tu luyện nhanh chóng, đáy lòng lại sinh ra một chút suy nghĩ không thực tế đối với Duẫn Dạ.

Ta lưu luyến một Duẫn Dạ như thế.

Nhưng khi ta tu thành hình người, Duẫn Dạ lại cho ta một tấm da, một tấm da rất đẹp.

Nhớ tới giao ước giữa ta và ngài ấy, ta chỉ có thể chấp nhận.

Ngài ấy đưa ta trở về đảo tiên, nhưng bỏ mặc ta, xoay người đi dỗ một cô gái khác.

Bộ dạng của ta và nàng ấy giống hệt nhau, ta chua xót không chịu nổi, hóa ra kia mới là người mà Duẫn Dạ thật sự muốn bảo vệ.

Ta gói ghém tâm tư của mình, cho đến khi nàng ấy đến tìm ta.

Nàng ấy rất thích cười, không rành thế sự, được Duẫn Dạ bảo vệ rất tốt, ta nghĩ ta biết vì sao Duẫn Dạ lại thích nàng.

Ta thực hâm mộ nàng ấy.

Sau rồi, cuộc chiến hết sức căng thẳng, ta là “hoa sao băng” hiện thân, người đàn ông đứng ở góc phòng tìm thấy ta.

Hắn nói hắn có thể bảo vệ ta, chỉ cần ta đi cùng hắn.

Ta không muốn bị bỏ rơi, ta đã đi với hắn.

Nhìn thấy hắn diệt mất nguyên thần của Duẫn Dạ, đáy lòng sinh ra một chút hổ thẹn, không đành lòng.

Nhưng ta vẫn nhịn xuống, Duẫn Dạ không thể bảo vệ ta, ta chỉ có thể tự bảo vệ chính mình.

Kẻ đó cứ nói với ta về cảnh tượng lúc mới gặp dưới trần gian, nhưng ta chưa bao giờ gặp hắn dưới trần.

Hóa ra, hắn cũng đang thông qua ta nhìn thấy Nhiễm Nhiễm.

Nhưng rốt cuộc hắn không giống với Duẫn Dạ, Duẫn Dạ sẽ không nhận nhầm Nhiễm Nhiễm.

Ta lại nhịn không được mà suy nghĩ, nếu như lúc ấy ta không chọn hắn, kết cục của ta và Duẫn Dạ có phải chăng sẽ khác đi?

Ta không muốn làm thế thân, cuối cùng vẫn là thế thân.

Thôi bỏ đi, đây chắc có lẽ là số phận của ta rồi.

(HẾT)



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play