Sau khi rời đi một lúc, khi cô trở lại bàn, Văn Doanh phát hiện Tần Yếm vẫn ngồi đó, đồ ăn trước mặt hầu như chưa động đến. Anh không ngẩng đầu nhìn cô, giống như hai người chỉ tình cờ ngồi cùng bàn, chứ không phải anh chủ động mời cô ăn tối. Sự hiện diện của cô dường như không liên quan gì đến anh.
Tần Yếm lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những bụi trúc lay động trong gió và dòng suối nhỏ róc rách chảy. Bóng đêm dần buông xuống, chỉ còn thấy những hình ảnh mờ mờ ảo ảo, cũng mang một vẻ đẹp tĩnh lặng riêng. Tần Yếm có lẽ đang ngắm cảnh, hoặc có thể chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy ai, cứ thế mà ngắm nhìn thật lâu, bóng đêm như thấm qua ánh đèn, bao trùm lấy anh, thêm vào đó một tầng u sầu khó tả.
Văn Doanh đột nhiên nghĩ đến một giả thuyết: Có lẽ Tần Yếm đang nghĩ về cô gái mà anh thực sự muốn mời đến đây. Anh đã bỏ ra không ít công sức cho lời mời này, nhưng lại không thể mời được người mà anh mong muốn. Trong cơn bực tức, anh ngẫu hứng tìm một cô gái xa lạ để thay thế, và giờ đây, có lẽ anh đang hối hận về quyết định này. Có lẽ anh đang suy nghĩ về cách kết thúc tình huống khó xử này mà không khiến người con gái anh thực sự thích hiểu lầm, đồng thời không làm cô gái xa lạ này nảy sinh ảo giác tình cảm.
Tình huống này thật dễ hiểu.
Họ chưa từng nói chuyện với nhau, cho dù muốn trò chuyện cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, ngoài việc tình cờ gặp nhau ở căng tin, vốn dĩ không bao giờ nên ngồi cùng một bàn ăn. Cả hai đều cảm thấy khó xử.
Tuy nhiên, Văn Doanh không muốn khiến Tần Yếm cảm thấy khó xử. Dù là vì những tâm sự khó nói của cô, hay chỉ đơn giản là muốn tỏ lòng biết ơn vì bữa ăn tối mà anh đã mời, cô cảm thấy mình có trách nhiệm làm cho anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Thực ra, anh vốn không định mời em đúng không?” Cô nhẹ nhàng nói, cúi đầu gắp lấy hai cọng cải thìa, ánh mắt hướng xuống.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với Tần Yếm, ngoại trừ những lời cảm ơn lịch sự trước đó. Cô luôn là một cô gái thích quan sát cảm xúc của người khác. Cô nhận ra Tần Yếm không muốn nói chuyện với cô, vì vậy cô chỉ lặng lẽ ngồi đó. Cô đoán rằng hiện tại Tần Yếm có lẽ không có ấn tượng quá xấu về cô.
Tần Yếm vì câu nói bất ngờ này mà quay đầu nhìn cô. Anh có một gương mặt điển trai, rất dễ khiến người ta tin rằng anh là một thanh niên rất xuất sắc. Nhưng khi ngồi đối diện như thế này, Văn Doanh lại cảm thấy giữa đôi mày của anh có một nỗi u sầu khó mà xóa bỏ, như thể nó đã ăn sâu vào linh hồn của anh.
Cô có chút băn khoăn. Tần Yếm rõ ràng là người có xuất thân tốt nhất mà cô từng gặp, thật khó hình dung anh lại có một khía cạnh u buồn như vậy.
“Em chưa từng đến Nhập Vân Cư trước đây, nhưng em nghĩ đặt chỗ để dùng bữa tại đây chắc không dễ dàng, đúng không?” Cô nhẹ nhàng chọc chọc vào lá cải thìa, tạo ra một lỗ nhỏ nhưng không ăn. Ba của Văn Doanh rất chú ý đến việc rèn luyện phép tắc ăn uống cho con cái, tuyệt đối không được ăn khi đang nói chuyện. "Em và anh mới gặp nhau lần đầu, không có lý do gì để anh phải bận tâm như vậy."
Tần Yếm không nói gì.
Điều này đồng nghĩa với việc anh ngầm thừa nhận.
Nghe vậy, Văn Doanh cảm thấy trong lòng xuất hiện một tiếng thở dài không rõ từ đâu, cô đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Yếm và nở một nụ cười nhẹ, “Vậy là nhờ có chị Nguyễn Điềm mà em mới được hưởng lợi rồi?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Yếm cuối cùng cũng lay động một chút khi nghe đến cái tên đó.
Văn Doanh không thể không thở dài trong lòng.
Cô lại đoán đúng. Nhưng thực ra, đây không phải là điều gì khó đoán, thậm chí cô còn có thể lờ mờ đoán được tại sao chị ấy không đến buổi hẹn này, để cô có cơ hội trở thành người thay thế.
“Hôm nay chắc hẳn tâm trạng của anh Lâm Châu rất tốt nhỉ?” Cô nói.
Lông mày thanh tú của Tần Nghiệm bỗng chốc hiện lên sự chán ghét. Có lẽ còn chút nhói đau nhưng Văn Doanh cố tình không đi sâu vào điều đó.
“Dù sao thì, ít nhất em cũng phải cảm ơn anh vì đã giúp em mở rộng tầm mắt. Mặc dù em chẳng có gì để đền đáp, nhưng nếu sau này anh cần gì, cứ nói với em, em nhất định sẽ làm hết sức mình.” Vấn Doanh bỏ qua chủ đề này, nói một cách chân thành.
Tần Yếm nhìn cô một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh mời cô đến dùng bữa, anh thực sự nhìn thẳng vào cô.
“Vậy thì tốt.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng, “Có vẻ như anh không cần phải nghĩ cách giải thích nữa. Em hẳn đã biết, anh mời em ăn tối không vì có ý gì khác, đúng không?”
Vấn Doanh nở một nụ cười nhẹ, dù trong lòng vẫn còn chút cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời, nhưng cô không tránh ánh mắt anh, cũng không chần chừ, cô khẽ nói, “Em luôn biết điều đó.”
Đầu bếp Vân và quản lý dường như đã tính toán thời gian rất chuẩn, đúng lúc họ sắp rời đi thì đến chào hỏi, coi như là một lời xin lỗi vì trước đó đã chê bai khách hàng mà không may bị nghe thấy. Những người quen với việc xử lý tình huống khó xử này khi xin lỗi luôn rất khéo léo. Tần Yếm còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, anh lộ vẻ ngạc nhiên vì đầu bếp Vân thường không chủ động đến chào khách.
Anh nhanh chóng liếc nhìn Văn Doanh một cái, có lẽ đoán được phần nào sự việc, nhưng cũng không định hỏi rõ trước mặt đầu bếp Vân, chỉ khẽ gật đầu. Văn Doanh không quá ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng anh cũng thành thạo chuyện xã giao như thế này, thậm chí còn có vẻ rất ung dung thoải mái, lễ nghĩa chu toàn.
Dù tâm trạng có tệ đến đâu, một số thứ vẫn ăn sâu vào bản chất của con người. Vì vậy, sự lạnh nhạt và thờ ơ của Tần Yếm đối với cô chỉ đơn giản là vì cô không đủ tầm để anh phải ép mình cư xử khác.
Văn Doanh giờ đây đã có thể bình thản suy nghĩ về những điều này. Thực tế, cô cũng khá khâm phục chính mình. Dù có đôi chút khó chịu nhưng cô vẫn thấy rằng tất cả đều có thể hiểu được, mọi thứ đều rất hợp lý. Thậm chí, cô còn có thể nhận ra một chút hài hước từ sự hợp lý đó. Cô còn rất lịch sự hỏi đầu bếp Vân về việc mở đăng ký đặt chỗ công khai. Và tất nhiên là cô hỏi thay cho ba mình.
Tần Yếm không can thiệp vào việc của cô. Anh đứng ở dưới bậc thang, nghiêng người nhìn chăm chú vào bóng tre và làn nước gợn sóng trong màn đêm. Ánh sáng từ ngôi nhà rực rỡ không chiếu đến được chỗ anh, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ hành lang rơi nhẹ lên người anh, tạo nên một hình bóng mờ ảo. Trong ánh sáng mờ ảo ấy, vẻ mặt của anh thật mơ hồ, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bị bóng tối nuốt chửng.
“Đàn anh” Vấn Doanh nhẹ nhàng gọi anh.
Tần Yếm quay đầu lại nhìn cô, hơi ngẩn ra.
Ánh sáng vàng ấm áp từ hành lang bao phủ lên người Văn Doanh, làm nổi bật vẻ dịu dàng và trầm lắng trong ánh mắt cô. Những gì còn sót lại từ sự lạnh lùng và xa cách mà cô mang theo suốt cả ngày dường như tan chảy trong ánh sáng dịu dàng ấy, nhưng cô không hề nhận ra, vẫn dùng giọng điệu khá khách sáo hỏi anh, “Chúng ta đi được chưa?”
Tần Yếm nhìn Văn Doanh, thoáng sửng sốt trong giây lát. Đôi mắt sâu thẳm của anh chuyển động, ánh nhìn dừng lại trên người cô một lúc, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, anh khẽ gật đầu.
Văn Doanh đợi anh bước lên bậc thang, rồi cùng anh sóng vai đi qua hành lang, từ nơi yên tĩnh tới chốn ồn ào. Cả hai đều không nói gì.
Thật ra như vậy là tốt rồi, Văn Doanh nghĩ, mỗi người có một duyên phận khác nhau, duyên phận giữa cô và Tần Yếm chỉ gói gọn trong đoạn đường này thôi.
"Anh có thể cho em biết bữa ăn hôm nay hết bao nhiêu tiền không? Em về sẽ chuyển lại cho anh," cô nhẹ nhàng nói, liếc nhìn Tần Yếm một cái, rồi khẽ cười trước khi anh kịp mở miệng, "Em biết nhà anh rất có điều kiện, nhưng được anh dẫn đến đây thì cũng xem như em được hời rồi. Tiền vẫn nên chia ra nhé - bạn bè bình thường ra ngoài ăn cùng nhau đương nhiên phải chia đôi, sự ga lăng của anh chỉ cần thể hiện với chị Nguyễn Điềm là đủ rồi. Như thế anh cũng có lý do để giải thích với chị ấy."
Dĩ nhiên, số tiền này sẽ do ba cô chi trả. Dù sao Văn Doanh cũng đã tìm được cho ông một nơi rất lý tưởng để bàn chuyện làm ăn. Dù chỉ để giữ thể diện cho con gái vào lần đầu đi ăn với một chàng trai, ông cũng nên chi số tiền này.
Tần Yếm có vẻ như bị thuyết phục khi cô nhắc đến Nguyễn Điềm, anh thực sự tin rằng Văn Doanh không có tình ý gì với anh. Nhưng anh ta chỉ dừng lại một thoáng rồi ngay lập tức nói với giọng điệu không thể phản bác: "Đã nói mời em ăn cơm thì sẽ không đổi ý. Hơn nữa anh cũng không có nghĩa vụ phải giải thích gì với cô ấy cả."
Văn Doanh nghĩ câu trả lời này thật đúng là thẳng thắn, không ngạc nhiên gì khi hôm nay cô và anh chỉ ngồi đối diện nhau trong im lặng, trong khi Lâm Châu và Nguyễn Điềm có lẽ đang ở nơi nào đó hẹn hò lãng mạn rồi. May mắn là cô biết rõ điều này, một chàng trai có tình cảm với cô sẽ có dáng vẻ nào, nếu không thì nghe câu này cô lại tưởng mình có cơ hội mất.
Ôi, trong đầu cô hiện ra vô số ý nghĩ kỳ quặc, có thể nghĩ ra hàng nghìn lý do để chê bai Tần Yếm từ đầu đến chân, hoàn toàn khác với con người cô thường ngày. Văn Doanh thực sự không biết rằng mình còn có khả năng chỉ trích người khác như vậy.
Nhưng thực ra, dù có chỉ trích anh ấy trong đầu cả nghìn lần, cũng chỉ là để che đậy sự thật rằng—Tần Yếm không thích cô.
Họ sóng bước qua hành lang này.
Duyên phận của họ chỉ có thể kéo dài đến cuối hành lang này mà thôi.
“Và sau này đừng nói những lời như vậy nữa.” Tần Yếm không biết trong lòng cô đang xáo trộn đến mức nào. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giữa đôi mày vẫn còn chút u ám, nhưng không còn nặng nề như trước nữa. Anh nhìn chằm chằm vào Văn Doanh, giọng điệu bình thản, “Sự ga lăng chỉ dành cho Nguyễn Điềm, những lời đại loại như vậy, sau này em đừng nói nữa.”
Văn Doanh sững sờ một chút.
“Anh thích Nguyễn Điềm, vì vậy anh theo đuổi cô ấy, tương tự như Lâm Châu cũng vậy. Mặc dù anh từng có khúc mắc với cậu ta, nhưng anh không phủ nhận đây là quyền tự do của cậu ấy.”
Giọng nói của Tần Yếm trầm thấp, “Nguyễn Điềm trước hết là chính cô ấy, trước khi cô ấy chấp nhận bất kỳ ai trong tụi anh, anh không đồng ý và cũng không cần ai gắn cô ấy với cái mác của anh.”
“Việc anh theo đuổi cô ấy không nên trở thành một gánh nặng.” Anh nói.