[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 4: Sủi Cảo Nhân Thịt Heo Cải Trắng


1 tháng

trướctiếp

Trần Hạ Nguyệt vừa thu thập đồ cưới, vừa cứ qua 20 phút thời gian thu hoạch lúa mì một lần, hệ thống nông trường này xem như là đồ cho cô giết thời gian nhàm chán.

Sau khi Trần Hạ Nguyệt thu thập đồ cưới của mình xong thì nằm nghỉ ngơi trong chốc lát, thân thể này của cô tuy đã dưỡng rất khá, nhưng cũng không khá hơn chút nào, hơn nữa lúc trước đã từng phát bệnh, hiện tại xem như chưa khôi phục lại trình độ sức khỏe ban đầu.

Hơn nữa tối hôm qua mới động phòng, Trần Hạ Nguyệt lần đầu tiên trải qua chuyện này đương nhiên cũng phải nghỉ ngơi, không có khả năng bận rộn cả buổi sáng không dừng lại được.

Trần Hạ Nguyệt rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cho dù vật tư thập niên sáu mươi thiếu thốn thì thế nào? Dù sao cô cũng đã tới, còn có thể đổi ý xuyên về sao?

Trần Hạ Nguyệt nhắm mắt nghỉ lại trong chốc lát, chờ thời gian báo hiệu lúa mì chín cần thu hoạch vang lên thì đứng lên thu hoạch lúa mì, sau khi thu hoạch lúa mì lại trồng tiếp thì cũng không mất mấy phút, Trần Hạ Nguyệt nhắm mắt lại một phút là có thể làm xong.

Trần Hạ Nguyệt nhìn lúa mì mình chất trong kho, hiện tại đã đại khái có chín ngàn cân, Trần Hạ Nguyệt không giữ lại hết, mà là bán khoảng sáu ngàn cân lúa mì cho hệ thống.

Hệ thống có thu hồi cây trồng sản xuất trong nông trường, ngoại trừ cây giống thì hệ thống cũng sẽ thu hồi các loại cây trồng vật nuôi, hoặc là có thể để lại gia công thành thức ăn gia súc hoặc là phân bón, cho nên Trần Hạ Nguyệt không giữ tất cả lúa mì thu hoạch được, sẽ bán một phần cho hệ thống.

Trần Hạ Nguyệt gia công tất cả ba ngàn cân lúa còn lại mì thành bột mì, lúa mạch gì gì đó cô cất giữ chuẩn bị về sau dùng để cho heo ăn, đương nhiên trại nuôi gà hiện tại cũng có thể dùng lúa mạch cho gà ăn.

Trần Hạ Nguyệt nhìn vào kho chứa mấy ngàn cân bột mì, cô đương nhiên ăn không hết nhiều bột mì như vậy, nhưng lại có thể bán đi.

Hiện tại tuy rằng khoảng cách từ hạn hán đã trôi qua nhiều năm, nhưng niên đại này vốn là niên đại vật tư thiếu thốn, lương thực gì đó đương nhiên cũng không đủ ăn.

Trần Hạ Nguyệt nghĩ có thể dùng bột mì đổi lấy tiền, nhưng mà cô nên đổi tiền như thế nào? Thân thể của cô không tốt lắm, bắt cô đi làm thì làm sao bây giờ?

【 Dò xét thấy khổ não của chủ nông trường, xin hỏi có muốn bổ nhiệm phó chủ nông trường hay không? 】

Trần Hạ Nguyệt nhìn hàng chữ to trên màn hình, hơi nhíu mày, phó nông trường là có ý gì? Có nghĩa là, ngoài cô ra, còn có một người có thể trói buộc nông trường của cô có phải không?

Trần Hạ Nguyệt nhìn xuống phía dưới hàng chữ này còn có một hàng chữ nhỏ, gì mà “thuyết minh cơ chế phó nông trường”, Trần Hạ Nguyệt mở ra thuyết minh này.

Sau khi cô nhìn thấy thuyết minh này thì đã hiểu được phó chủ nông trường là có ý gì, nói trắng ra chính là bạn đời của chủ nông trường, được hưởng không kém nhiều lắm quyền lợi với chủ nông trường nhưng sẽ không thể phản bội chủ nông trường.

Nói cách khác Trần Hạ Nguyệt muốn bổ nhiệm phó chủ nông trường cũng chỉ có thể bổ nhiệm Trương Trình Xuyên, mà bổ nhiệm anh làm phó chủ nông trường, sau này Trương Trình Xuyên sẽ không thể phản bội cô.

Không phải chỉ có về mặt tình cảm hay hành vi.

Trần Hạ Nguyệt rất hài lòng với chức năng này, nhưng cô vẫn định chờ Trương Trình Xuyên trở về hỏi lại anh, nếu anh đồng ý thì chức phó nông trường này sẽ cho Trương Trình Xuyên làm.

Nếu Trương Trình Xuyên trở thành phó chủ nông trường, Trần Hạ Nguyệt muốn lấy đồ từ nông trường ra thì có thể lấy ra, không cần tránh Trương Trình Xuyên, lại còn có thêm một người giúp cô yểm hộ.

Bột mì trong kho cũng có thể giao cho Trương Trình Xuyên xử lí, để anh lấy ra bán đổi lấy tiền.

Trần Hạ Nguyệt thử chút, đồ trong nông trường có thể lấy ra, cho nên Trần Hạ Nguyệt cầm một cân bột mì đi ra chuẩn bị làm sủi cảo.

Ngày hôm qua còn thừa chút thịt, cho nên Trần Hạ Nguyệt định làm sủi cảo nhân thịt heo cải trắng. Mà cô vừa mới gả tới, ăn chút thịt thì cũng không ngạc nhiên, ai bảo nhà mẹ đẻ của cô có gia cảnh tốt chứ?

Trần Hạ Nguyệt lấy bột mì ra pha bột mì, sau khi pha bột mì xong thì để nó nghỉ một hồi, sau đó tìm một củ cải trắng, cô chỉ dùng một nửa cải trắng thái nhỏ ra, cộng thêm chút muối ướp một hồi để nó ra nước.

Sau khi thái nhỏ cải trắng bỏ thêm muối, Trần Hạ Nguyệt lấy thịt ngày hôm qua còn dư lại ra, thịt heo nạc mỡ đan xen, nhưng mỡ ít chút, Trần Hạ Nguyệt rất thích loại này, cô không quá thích thịt quá nhiều mỡ.

Trần Hạ Nguyệt có động tác lưu loát thái lát thịt heo rồi thái sợi, sau đó băm thịt thành thịt băm. Cộng thêm nước gừng tỏi khử mùi gia vị, lại bỏ thêm muối và xì dầu.

Lúc này cũng không có quá nhiều gia vị, có muối và xì dầu đã rất tốt, bột tiêu cũng chút, là nhà mình trồng mài thành bột.

Ngoài ra thì không có gia vị nào khác, Trần Hạ Nguyệt cũng không có ý kiến gì, sau khi thêm gia vị vào thì quấy đều nhân thịt bỏ sang một bên.

Cô vắt sạch nước cải trắng đã ra nước, sau đó cho vào trong nhân thịt quấy đều, quấy mãi đến khi đều xong mới tính là điều chỉnh xong nhân bánh.

Sau khi điều chỉnh xong nhân thịt, Trần Hạ Nguyệt bắt đầu cán bột, cắt bột mì ra sau đó làm khô từng miếng, cắt thành ừng viên thuốc nhỏ.

Sau khi khô thành da mặt tròn trịa là có thể làm sủi cảo, Trần Hạ Nguyệt không pha cả một cân bột mì, cho nên sau khi gói sủi cảo xong chỉ có hơn bốn mươi cái, xem như đã là nhiều rồi.

Sau khi Trần Hạ Nguyệt gói sủi cảo xong thì bắt đầu nấu nước, lát nữa nấu sủi cảo ăn. Bởi vì cô dự tính không đủ, cho nên vỏ bột đã dùng hết thì nhân bánh vẫn còn thừa một chút, cô dự định lát nữa trực tiếp nấu chút canh viên gì đó.

Sau khi Trần Hạ Nguyệt nấu sủi cảo thì còn hái chút lá khoai lang từ trong sân, lá cây thái nhỏ bỏ vào trong canh sủi cảo xem như là canh, mà cuống thì sau khi làm nước sốt cho ớt tỏi băm và xì dầu vào trộn lẫn với nhau.

Trần Hạ Nguyệt nhìn cơm trưa hôm nay thấy rất hài lòng, thời đại này có thể ăn một bữa sủi cảo thịt heo bột mì trắng đã là một bữa cơm vô cùng phong phú.

Trần Hạ Nguyệt nhìn đồng hồ, hiện tại đã sắp mười hai giờ, mấy người Trương Trình Xuyên cũng nên trở về ăn cơm trưa.

Dù sao hiện tại không phải lúc làm việc đồng áng, người làm việc vẫn sẽ về nhà ăn cơm, chỉ có lúc làm việc đồng áng mới sẽ trực tiếp ăn cơm trong ruộng không trở về.

Chờ Trần Hạ Nguyệt làm xong cơm trưa, sủi cảo cũng đã vớt lên đặt ở trong sọt, canh sủi cảo cũng nấu xong bưng lên bàn, mấy người Trương Trình Xuyên đều đã trở lại.

Trương Trình Xuyên nhìn sủi cảo và đồ ăn trên bàn, dáng vẻ rất vui vẻ, “Là sủi cảo sao, vợ à, em làm sủi cảo à?”

“Không biết bột mì rất đắt à?” Mẹ Trương Lưu Quế Anh nhìn thấy sủi cảo thì sắc mặt rất không tốt, tuy rằng bà cũng rất thèm sủi cảo, nhưng bà vẫn cảm thấy con dâu này phá sản.

“Hôm nay là ngày thứ hai con gả tới đây, tâm tình con tốt cho nên làm chút đồ ăn ngon. Hơn nữa bột mì là đồ cha mẹ con đưa đến cho con, yên tâm, không lấy bột mì trong nhà đâu ạ.” Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói, cô không muốn vừa mới kết hôn thì ngày hôm sau đã nổi lên xung đột với mẹ chồng.

Cô cũng biết ở phía nam, nhất là khu vực Điền Quế rất ít nơi trồng lúa mì, đều trồng lúa nước gì đó, cho nên bột mì rất đắt.

Thái độ của Lưu Quế Anh cô cũng có thể hiểu được, nhưng Trần Hạ Nguyệt không phải người nén giận, chỉ là cảm thấy nếu nói “Nếu cảm thấy đáng tiếc bà có thể không ăn” thì hơi quá đáng, có thể sẽ khiến mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu bộc phát lớn hơn nữa, nên cô không nói.

“Được rồi được rồi, mẹ ngồi xuống, ăn cơm, ăn cơm.” Trương Trình Xuyên cười ha hả đỡ bả vai mẹ mình ngồi xuống, “Hôm nay có đồ ăn ngon, mẹ nếm thử tay nghề của con dâu mẹ đi, đừng nóng giận.

Cha Trương Trương Đức Bình đã sớm ngồi xuống, cầm bát đũa lên ăn.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, bột mì là của con dâu, sủi cảo cũng là do con dâu làm, bà ăn là được, nào cần tức giận lớn như vậy?”

Lưu Quế Anh nhìn cha Trương lại nhìn con trai, lại nhìn khuôn mặt mỉm cười của con dâu, hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.

Quên đi, dù sao bột mì cũng không phải lấy tiền của bà mua.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp