[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 3: Của Hồi Môn


1 tháng

trướctiếp

Nhìn giống như đã qua một thời gian rất dài, nhưng mà từ khi Trần Hạ Nguyệt phát hiện ra hệ thống nông trường này đến khi trồng lúa mì, mở trại nuôi gà nuôi hai con gà, cũng chỉ là qua vài phút mà thôi.

Trần Hạ Nguyệt mở to mắt nhìn ra bên ngoài, khe hở cửa sổ lộ ra ánh sáng yếu ớt, trời hẳn là đã gần sáng rồi.

Bây giờ là tháng mười, trời không dễ sáng như trước, Trần Hạ Nguyệt nhìn thời gian trên màn hình hệ thống thử, khoảng 6 giờ sáng, có thể rời giường.

Trương Trình Xuyên còn đang ngủ, dù sao anh luôn hết ăn lại nằm, sớm rời giường xuống đồng làm việc gì đó là chuyện không có khả năng.

“Dậy đi.” Trần Hạ Nguyệt vỗ vỗ Trương Trình Xuyên nói, cô bị bàn tay vàng hệ thống này nháo đến không ngủ được, Trương Trình Xuyên cũng đừng nghĩ ngủ ngon.

“Dậy sớm như vậy làm gì?” Trương Trình Xuyên sau khi bị đánh thức lầm bầm nói, “Em lại không cần xuống ruộng, không cần dậy sớm như vậy.”

“Vậy còn anh?” Trần Hạ Nguyệt không cần xuống ruộng, nhưng Trương Trình Xuyên thì cần.

“Lát nữa anh sẽ dậy.” Trương Trình Xuyên nói.

Trần Hạ Nguyệt nhìn Trương Trình Xuyên, thật ra cô cũng rất muốn ngủ, nhưng tỉnh lại lúc này thì không ngủ tiếp được, vẫn là nên rời giường thôi.

“Em đứng lên làm cơm sáng, lương thực là ở bên chỗ mẹ hay là ở nơi nào?” Trần Hạ Nguyệt hỏi, đọc qua truyện niên đại nên cô cũng biết lương thực gì đó đều do “Người đứng đầu một nhà” cất giữ, cho nên lương thực Trương gia hẳn là cũng ở phòng cha Trương mẹ Trương nhỉ?

“Em biết nấu cơm?” Trương Trình Xuyên sau khi nghe nói như thế thì kinh ngạc hỏi, lương thực nhà anh đương nhiên ở trong phòng cha mẹ anh, dù sao trước kia đều là mẹ anh nấu cơm, ngoại trừ mẹ anh thì cũng không còn ai biết nấu cơm nữa.

“Em là vợ mới mà, không cần dậy làm bữa sáng sao?” Trần Hạ Nguyệt cũng không phải bởi vì mình là vợ mới gì đó, mà là cô rất thích nấu cơm.

“Không cần, lúc này mẹ chúng ta đã nấu cơm, em không cần dậy.” Trương Trình Xuyên nói xong kéo người về, sau đó ôm nói, “Ngủ thêm một lát nữa.”

Trần Hạ Nguyệt: “......”

“Chẳng lẽ em còn muốn làm gì? Nếu không muốn ngủ thêm một lát, anh không ngại làm chút gì đó.” Trương Trình Xuyên nói với Trần Hạ Nguyệt.

Trần Hạ Nguyệt: “...” Quên đi, ngủ thì ngủ vậy, cô chợp mắt một lát.

Trương Trình Xuyên nhìn bộ dáng vợ mình nhắm mắt lại, cười cười cũng nhắm mắt lại theo.

Dù sao Trương Trình Xuyên anh những năm gần đây cũng không chăm chỉ làm việc, cho nên dù dậy muộn, đi làm muộn gì gì đó cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, dù sao nhìn cũng quen lắm rồi.

Trần Hạ Nguyệt híp mắt một hồi thật sự là híp một hồi, 20 phút sau đứng lên thu hoạch lúa mì trong nông trường, lại trồng mới xuống.

Từ sáu giờ sáng đến bảy giờ, Trần Hạ Nguyệt đã tỉnh ba lần, thu hoạch lúa mì lại trồng mới.

Mà trong thời gian một giờ, Trần Hạ Nguyệt thu hoạch được một ngàn tám gần hai ngàn cân lúa mì.

Trong không gian nông trường sản lượng lúa mì mỗi mẫu có thể đạt tới một ngàn hai, mà nông trường của Trần Hạ Nguyệt chỉ có năm phần đất, cho nên một lần cũng chỉ có thể thu hoạch sáu trăm cân, thu hoạch ba lần thì là một ngàn tám.

Trần Hạ Nguyệt tiếp tục trồng, cô không cần đi theo người Trương gia xuống đồng làm việc tập thể, chỉ cần ở nhà là được, như vậy lúa mì cô trồng sẽ dễ dàng thu hoạch hơn.

Lúc Trần Hạ Nguyệt và Trương Trình Xuyên rời giường đã bảy giờ sáng, cha mẹ Trương cũng đã ăn xong bữa sáng rồi đi làm, mà Trương Trình Xuyên lúc này mới chậm rì rì cùng Trần Hạ Nguyệt ăn sáng.

“Anh không vội à?” Trần Hạ Nguyệt nhìn Trương Trình Xuyên hỏi, Trần Hạ Nguyệt cũng lười làm việc nên không có ý kiến gì, chỉ là lo lắng bộ dạng này của anh sẽ bị người khác nhìn không vừa mắt.

“Gấp gì? Hiện tại cũng không phải lúc bận rộn việc đồng áng, không cần lo lắng.” Trương Trình Xuyên nói.

“Mùa này, không phải là lúc sắp thu hoạch lúa nước sao?” Trần Hạ Nguyệt hỏi, kiếp trước cô cũng ở phía nam, vào tháng mười không phải hẳn là lúc thu hoạch lúa nước sao?

 “Lúa nước còn phải vài ngày nữa mới chín, qua vài ngày mới có thể bận rộn, hiện tại lại bận rộn cho lắm, nên không cần gấp gáp.” Trương Trình Xuyên lắc lắc đầu nói.

Trần Hạ Nguyệt gật gật đầu, phía nam này và phía nam kia không quá giống nhau, đại đội Vân Hà và quê hương kiếp trước của Trần Hạ Nguyệt lại không phải cùng một tỉnh, cho nên cô không hiểu rõ lúa nước bên này cụ thể khi nào thì chín, thiếu vài ngày thì ai có thể tính chuẩn?

Trần Hạ Nguyệt và Trương Trình Xuyên ăn xong bữa sáng, anh đội mũ rơm đi ra ngoài, bảo Trần Hạ Nguyệt ở nhà nghỉ ngơi, nếu có rảnh có thể hỗ trợ dọn dẹp sân, đút cho con gà mái duy nhất trong nhà ăn.

Trần Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn Trương Trình Xuyên ra ngoài, sau đó tự mình về phòng thu dọn đồ cưới. Đồ cô mang tới cũng không ít, quần áo, chăn đệm gì đó, còn có cả ngăn tủ.

Trần gia thật sự thương con gái Trần Hạ Nguyệt này, hơn nữa cả nhà Trần gia đều là công nhân viên chức, đều nhận tiền lương, cho nên lúc đặt mua đồ cưới cho Trần Hạ Nguyệt cũng không keo kiệt.

Của hồi môn của Trần Hạ Nguyệt có ba bộ chăn, một tủ lớn hai tủ nhỏ, quần áo của cô cũng có rất nhiều.

Của hồi môn Trần gia cho Trần Hạ Nguyệt còn có một chiếc xe đạp, vì cho dù là Trần Hạ Nguyệt hay là nguyên chủ đều không biết làm quần áo, cho nên trong của hồi môn không có máy may, mà là xe đạp.

Đại đội Vân Hà cách thị trấn hơn mười dặm, có xe đạp thì Trần Hạ Nguyệt vào thành sẽ thuận tiện hơn nhiều, có thể dễ dàng về nhà mẹ đẻ.

Ngoại trừ những thứ này ra, Trần gia còn cho cô một trăm năm mươi đồng tiền đặt đáy hòm, có thể nói Trần gia tốn không ít tiền với hôn sự Trần Hạ Nguyệt. Nhưng Trần Hạ Nguyệt là cô gái duy nhất trong nhà, người trong nhà đều lấy tiền lương nên trả nổi số tiền này, nên cứ như vậy mà lấy ra thêm vào.

Anh hai Trần Hạ Bách tuy rằng cũng đã đến tuổi kết hôn, nhưng mà anh ấy còn chưa có đối tượng, cũng không muốn tìm, cho nên khuyến khích cha mẹ mua nhiều đồ cưới cho em gái.

Chị dâu cả Trần lại có chút ý kiến, nhưng mà tiền Trần gia lấy ra đều là tiền của họ, cũng không phải lấy của chị dâu cả, chị dâu cả cũng không có cách oán giận gì.

Nếu cô ấy thật sự oán giận lại bị chồng biết, cô ấy khẳng định sẽ bị quở trách một trận, mẹ chồng nếu biết khẳng định sẽ nổi giận. Nếu Trần gia gánh vác nổi, hơn nữa cô em chồng này cũng đã gả ra ngoài, chị dâu cả Trần tạm thời đè xuống lần oán hận này.

Nếu sau này Trần Hạ Nguyệt thường xuyên trở về đón gió thu*, có lẽ chị dâu cả Trần sẽ thật sự sẽ không nhịn được mà nổ tung. Nhưng bây giờ, vẫn còn trong phạm vi nhẫn nại của chị dâu cả Trần.

*Đón gió thu: kiểu như xin tiền lấy đồ của nhà khác (áp dụng cho họ hàng tới nhà, con gái đã gả đi về nhà xin tiền xin đồ)

Trần Hạ Nguyệt cũng không cảm thấy sao về việc chị dâu cả Trần sẽ có bất kỳ oán hận nào với chuyện Trần gia đặt mua nhiều đồ như vậy cho mình, chính cô còn không làm được chuyện không có oán hận, làm sao có thể yêu cầu chị dâu cả Trần không có?

Nếu chuyện như vậy đặt ở trên người cô, cô tuy rằng sẽ không nổi giận nhưng nhất định sẽ bí mật oán giận, nên cô sẽ không yêu cầu chị dâu cả Trần phải vui vẻ dùng tiền mua sắm nhiều đồ cưới cho mình như vậy.

Cũng vì của hồi môn của Trần Hạ Nguyệt rất nhiều, còn có một chiếc xe đạp, Lưu Quế Anh mới không làm khó dễ người con dâu này.

Dù sao bà không hài lòng nhất chính là thân thể kém của con dâu, lo lắng con dâu không sinh được con, khiến con trai nhỏ nhà mình không được ôm đứa nhỏ mà thôi.

Trần Hạ Nguyệt sửa sang lại đồ cưới của mình, xe đạp đã để ở trong phòng, dù sao thứ này cũng là đồ giá trị lớn, để ở bên ngoài vạn nhất bị trộm thì sao?

Đây là do Trương Trình Xuyên đưa vào, Trần Hạ Nguyệt nói để ra ngoài thì anh cũng không chịu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp