[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 35: Mở Khóa Khoai Lang


1 tháng

trướctiếp

Sau khi cơm nước xong Trương Đức Bình khích lệ tay nghề của con dâu một phen, nhất là bánh trứng sữa rất ngon.

Đã biết Trần Hạ Nguyệt dự định làm bánh trứng sữa này đưa ra ngoài bán, vẻ mặt Lưu Quế Anh hoài nghi, “Có thể bán được không?”

Lưu Quế Anh thừa nhận con dâu làm bánh trứng sữa thật sự rất ngon, vỏ ngoài giòn tan, nhân sữa vàng lại rất thơm ngon ngon miệng, nhưng thời đại tất cả mọi người đều rất nghèo này, thật sự có người nguyện ý mua bánh trứng sữa ăn sao?

“Mẹ cũng không phải đả kích con, mà là con phải cân nhắc vấn đề thực tế, bánh trứng sữa này ăn ngon thìăn ngon, nhưng thật sự có người tình nguyện mua không?”

Trần Hạ Nguyệt bị bà hỏi như vậy có hơi ngây ngẩn cả người, cô thật sự đúng là không suy nghĩ nhiều như vậy, có lẽ cũng là vì cô không biết rõ thập niên sáu mươi, lúc trước người bán đồ mua đồ đều là Trương Trình Xuyên đi ra ngoài làm, cô thật sự không biết.

Trải qua Lưu Quế Anh nói như vậy cô cũng kịp phản ứng, bánh trứng sữa có thể bảo tồn bao lâu? Nếu như thời gian lưu trữ không dài, ở bên các cô có thể bán được bao nhiêu? Có bao nhiêu người sẵn sàng bỏ tiền ra mua bánh trứng sữa?

Trương Đức Bình không nói gì, mà Trương Trình Xuyên cũng nghe lọt lời mẹ, cẩn thận nghĩ tới sau này rồi nhìn về phía vợ mình, hy vọng cô không bị đả kích.

“Vậy bánh trứng sữa con làm ít chút đi, con làm chút bánh bích quy? Thời gian bảo quản bánh bích quy dài hơnchút, nhìn xem có thể bán đi hay không.” Trần Hạ Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói, “Làm ít thử nước trước, nếu như hiệu quả không tệ lại gia tăng sản lượng.”

Lưu Quế Anh gật gật đầu, “Con phải hiểu rõ, đừng một hơi mở sạp quá lớn, không dễ kết thúc.”

Trần Hạ Nguyệt gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Trương Trình Xuyên nắm tay vợ mình an ủi cô, để cô không nên vì bị những người khác phủ định mà nhụt chí. Trần Hạ Nguyệt nhìn về phía anh cười cười, cô không cảm thấy nản lòng.

Trần Hạ Nguyệt và Trương Trình Xuyên sau khi về tới phòng mình ngồi trên ghế nhìn về phía Trương Trình Xuyên đang nằm nói, “Anh nói xem em làm bánh bích quy bán hay là làm chút dưa muối bán? Em cảm thấy dưa muối hẳn sẽ có giá thị trường.”

Trương Trình Xuyên hỏi, “Nông trường còn chưa có mở khóa rau dưa, ngoại trừ cà chua ra em còn có thể tìm ra món gì mà làm dưa muối?”

“Thử xem, hơn nữa em thấyphân bón nông trường bên này có thể lấy ra đấy, phân bón nông trường hẳn sẽcực kì hữu dụng.” Trần Hạ Nguyệt nói.

Cây trồng trong nông trường cũng có thể làm phân bón, chỉ là cây trồng trong nông trường làm phân bón sau đó sẽ trực tiếp thành phân bón luôn, cũng không biết những phân bón này lấy ra dùng ở bên ngoài, có thể giống như ở trong nông trường trực tiếp thúc đẩy cây trồng hay không.

“Có thể thử xem.” Trương Trình Xuyên cảm thấy cô nói rất có đạo lý,” Có thể lấy ra thử xem, anh lấy đất riêng của chúng ta thử trước, em cũng trồng rau ở đất riêng trong nhà thử xem hiệu quả thế nào.”

“Được.”

“Mẹ vừa rồi nói lời kia em đừng để trong lòng, mẹ cũng chỉ là lo lắng em làm bánh trứng sữa không ai mua thì em sẽ thấy chênh lệch quá lớn.”

“Em biết.” Trần Hạ Nguyệt đương nhiên biết Lưu Quế Anh không phải phản đối ý nghĩ của cô, bà là một bà mẹ chồng rất tốt.

Cô cũng không yêu cầu mẹ chồng nhà mình có thể đối đãi với con dâu như con gái giống như rất nhiều tiểu thuyết được, chỉ cầu không phải là loại mẹ chồng cực phẩm ác độc không thể thấy con dâu tốt, khắp nơi tham khảo ý kiến làm khó con dâu là được.

[Đinh -- chúc mừng nông trường thăng cấp tới cấp 7]

[Đinh - - chúc mừng mở khóa cây trồng mới 'Khoai lang'.]

Đúng lúc này Trần Hạ Nguyệt nhìn thấy nông trường của mình thăng cấp, hơn nữa còn mở khóa cây trồng mới. Khoai lang à, khoai lang có sản lượng cực kì cao.

“Là khoai lang.” Tâm tình Trần Hạ Nguyệt rất tốt, cô tin tưởng khoai lang sản xuất ở nông trường không chỉ có hương vị ngon, sản lượng khẳng định cũng rất cao, trước kia khi Trần Hạ Nguyệt tra tư liệu đã biết có loại khoai lang có thể sản xuất hơn vạn cân mỗi mẫu.

Cũng không biết khoai lang trong nông trường của cô có thể sản xuất nhiều như vậy hay không, cô không hề cảm thấy nhiều khoai lang không biết nên ăn như thế nào, cô chỉ cảm thấy vô cùng tốt.

Khoai lang có thể làm bánh, có thể làm tinh bột, có thể làm bột khô, bột mịn, có thể làm đồ ăn v. v., đều rất ngon.

Trần Hạ Nguyệt trồng khoai lang vì lúc trước cô đã trồng đầy mía, hiện tại thu hoạch mía xong thì tất cả đồng ruộng đều trống không, vừa vặn có thể trồng một mẫu khoai lang.

Khoai lang cần 3 tiếng mới có thể thu hoạch, sau khi Trần Hạ Nguyệt trồng xong thì mặc kệ. Nông trường thăng cấp thì thăng cấp, nhưng cũng không có thưởng giống như lúc cấp 5, Trần Hạ Nguyệt cũng không thèm để ý.

“Được rồi, ngủ một lát đi, muốn làm gì buổi chiều lại làm.” Trương Trình Xuyên nhìn cô làm tốt chuyện trong nông trường, ngồi dậy kéo cô lại tựa vào trong ngực mình nói.

Trần Hạ Nguyệt nhắm mắt lại, theo Trương Trình Xuyên ngủ trưa.

Buổi chiều Trần Hạ Nguyệt thức dậy chuẩn bị làm chút bánh bích quy, Trần Hạ Nguyệt cũng không làm gì khác, chỉ dùng bột mì, sữa, đường và hành làm thành bánh quy hành.

Trương Trình Xuyên vô cùng thích bánh quy hành này, Trương Đức Bình vàLưu Quế Anh cũng rất thích, bánh quy hành không lớn, hai ba miếng là có thể ăn hết, Trần Hạ Nguyệt làm đại khái hai mươi cân.

Một cân đưa cho chị chồng bên kia, một cân đưa cho nhà mẹ đẻ Trần Hạ Nguyệt bên kia, trong nhà bọn họ để lại ba cân mình ăn, cũng đưa đôi chút cho thân thích, còn lại mười lăm cân thì lấy ra bán tất cả.

Sản lượng khoai lang của nông trường thật sự rất cao, Trần Hạ Nguyệt trồng một mẫu khoai lang khi thu hoạch sản lượng được một vạn hai cân, Trần Hạ Nguyệt tiếp tục trồng ba miếng khoai lang, ba miếng ngô, hai miếng lúa mì và hai miếng mía.

Khoai lang được Trần Hạ Nguyệt dùng xưởng gia công gia công chế biến thành bột khoai lang, bảo quản bột khoai lang nhất định sẽ được lâu hơn so với chỉ khoai lang, Trần Hạ Nguyệt dự định để Trương Trình Xuyên cũng cầm mấy chục cân bột khoai lang đi bán.

Trần Hạ Nguyệt nghĩ thông suốt, thời đại này làm bánh bán thật đúng là không có thị trường, dù sao thị trấn của các cô cũng không quá phát đạt, có nhiều người có tiền có thể thường xuyên mua bánh ngọt.

Hơn nữa thị trấn của các cô có một nhà máy thực phẩm, nhà máy thực phẩm người ta cũng có chế biến không ít thực phẩm, cô bán bánh ngọt sẽ không có lời.

Quên đi, cô vẫn nên để dành lương thực chờ nhiều hẳn rồi bảo Trương Trình Xuyên lấy ra bán. Hơn nữa thân thể của cô thật sự không tốt, không thích hợp thường xuyên làm lượng lớn bánh để bán.

Lò đất trong nhà thì giữ lại lúc nào cô muốn làm đồ ăn ngon thì làm, không muốn làm thì thôi, dù sao cô cũng không thể mệt mỏi bản thân.

Kiếp trước cô xuất thân không tốt lắm, gia đình không cho cô trợ lực gì, cô muốn sống tốt phải cố gắng, bận tới bận lui bận rộn ra một thân bệnh vặt.

Hiện tại thân thể cô không tốt, vì sao cô còn phải bận rộn như kiếp trước? Ăn ngủ chờ chết không tốt sao? Nhất là có bàn tay vàng nông trường này, cô vì sao còn phải phấn đấu?

Cho tới bây giờ cô đều là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, có chút tiền đã đủ bình ăn.

Cô không có dã tâm lớn như thế, những chuyện khác vẫn nên để Trương Trình Xuyên tự mình đi bận rộn, cô cứ làm ma ốm của mình là được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp