[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 28: Mía Làm Đường


1 tháng

trướctiếp

Chú rể vào đúng thời gian đã hẹn tới đón cô dâu, bộ đội bên kia đặc biệt cho mượn xe, đương nhiên xe là xe đạp, ô tô gì gì đó không phải chức vị không tính là cao của chú rể có thể mượn được.

Sau khi mở tiền lệ, những người khác kết hôn muốn mượn xe thì làm sao bây giờ? Tiếp tục cho mượn? Bộ đội có bao nhiêu người, chẳng lẽ ai kết hôn cũng sẽ cho mượn xe? Rắc rối thế nào? Hơn nữa xe còn có tác dụng khác, cũng không phải lấy ra làm xe hoa.

Là người bên nhà mẹ đẻ của cô dâu mới, ăn tiệc rượu cũng là bữa trưa này, chờ cô dâu mới được chú rể đón đi ăn bữa cơm là có thể giải tán.

Trần Hạ Nguyệt và Trương Trình Xuyên cùng người ngồi cùng bàn vui chơi giải trí trò chuyện, thân thể của Trần Hạ Nguyệt này dạ dày không lớn, cho nên rất nhanh đã ăn no, an vị cùng những người khác nói chuyện phiếm mà thôi.

Khó có được như hiện tại nông nhàn không có việc gì, lại vì ăn uống hỉ yến, đương nhiên phải ngồi trò chuyện tâm sự giết thời gian.

Chờ sau khi tiệc cưới tan, Trần Hạ Nguyệt Trương Trình Xuyên đi theo sau Trương Đức Bình và Lưu Quế Anh cùng nhau về nhà, hai vợ chồng nhỏ lặng lẽ nói chuyện.

“Bằng không chúng ta làm chút gì ăn để bán nhé?”Trần Hạ Nguyệt và Trương Trình Xuyên đi lại rất gần, hạ giọng dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe thấy nói.

“Trong nông trường có bột mì, có đường, còn có sốt cà chua và trứng gà, cũng có sữa bò, em dự định làm chút bánh ngọt, bánh mì gì đó để anh cầm đi bán.” Trần Hạ Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói, bây giờ mặc dù nông trường của cô còn chưa tự sản xuất được sữa bò, nhưng trên thực tế có thể mua, sữa bò so với trại nuôi heo còn mở khóa sớm hơn.

“Em không sợ mệt sao?” Trương Trình Xuyên nắm tay vợ mình nói.

“Em có gì màmệt? Em lại không cần xuống đồng làm việc.” Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói, cô hiện tại chỉ cần quản lý đất riêng và một mảnh đất trồng rau nhỏ trong sân là được, không cần xuống đồng làm việc tập thể, cho nên cô thật sự không mệt mỏi.

“Hơn nữa em rất thích làm đồ ăn.” Trần Hạ Nguyệt vừa cười vừa nói, cô chính vì thích mỹ thực mới có thể làm chủ blog mỹ thực, cho dù hiện tại xuyên không cô vẫn rất thích mỹ thực như cũ.

Nông trường hiện tại đã thăng cấp, người có thể đi vào trong nông trường, như vậy sau này cô muốn làm món ngon gì cũng có thể làm trong nhà tranh trong nông trường, không cần lo lắng mùi vị quá lớn khiến cho hàng xóm chú ý.

Nói như vậy cô lại muốn làm chút điểm tâm gì đó để Trương Trình Xuyên cầm đi bán, dù sao nguyên liệu trong nông trường cũng đủ rồi, bột mì, đường, trứng gà còn có sữa bò đều có.

Đương nhiên cho dù là dầu, cô cũng có thể dùng xưởng gia công bên kia gia công ngô thành dầu ngô, Trần Hạ Nguyệt cảm thấy mình nên tìm chút chuyện làm, nếu không cảm giác mình thật phế, sống uổng phí thời gian.

Trương Trình Xuyên cũng biết thân thể vợ mình không tốt lắm, xuống đồng làm việc khẳng định là không trông cậy vào cô, để cô một mình ở nhà khẳng định cũng rất nhàm chán, làm chút điểm tâm gì đó đúng thật là có thể giết thời gian.

Hơn nữa lần trước anh bán đi một lô bột mì lớn như vậy thì rất ít đi bán lương thực nữa, Trương Trình Xuyên nghĩ tìm thời gian có thể lấy lương thực trong nông trường vợ mình ra bán.

Lương thực trên thị trường nhiều, như vậy mọi người cũng không cần sống qua ngày quá căng thẳng. Dù sao thời đại này, cho dù có tiền cũng không mua được đồ, lương thực cũng giống như vậy, ý của Trương Trình Xuyên và Trần Hạ Nguyệt chính là tản lương thực trong nông trường tản ra ngoài.

“Điểm tâm gì gì đó em muốn làm thì có thể làm, giết thời gian cũng có thể.” Trương Trình Xuyên nắm tay cô nói, “Nhưng không phải em định tản lương thực ra ngoài sao? Đủ dùng không?”

“Đương nhiên, lại không cần quá nhiều bột mì, kho hàng có hơn vạn cân bột mì mà, em làm điểm tâm nào cần nhiều như vậy?”

 “Vậy được rồi, ngày mai anh đi ra ngoài một chuyến, tản bột mì và bột ngô trong kho ra ngoài, chỉ để lại một ngàn cân cho em làm điểm tâm.”

“Được.” Trần Hạ Nguyệt gật đầu, “Đường cũng có thể bán, sản lượng mía rất cao, đường cũng sản xuất được rất nhiều, giữ lại chúng ta cũng ăn không hết, có thể cùng bán.”

Mía mỗi mẫu sản xuất 5 tấn, thời gian một ngày có thể thu hoạch mía rất nhiều lần, Trần Hạ Nguyệt đã sớm tích góp đủ sản lượng mía để mở khóa cây nông nghiệp tiếp theo, thuận tiện còn tích trữ rất nhiều đường đỏ và đường trắng.

Trần Hạ Nguyệt và Trương Trình Xuyên thương lượng xong, sau đó Trương Trình Xuyên dự định đi thành phố một chuyến, chợ đen thị trấn có thêm mấy vạn cân lương thực hẳn sẽ rất thu hút sự chú ý của mọi người, cho nên anh dự định đi thành phố.

Dù sao người đã có thể tiến vào nông trường, nếu như anh có cảm giác chỗ nào không đúng thì có thể trực tiếp tiến vào nông trường, không cần lo lắng bị bắt được gì.

“Anh đi đi, cố lên.” Trần Hạ Nguyệt về đến nhà thừa dịp bốn bề không có người hôn lên mặt người đàn ông nhà mình một cái, nói cổ vũ anh.

Trương Trình Xuyên nhéo mặt cô, hôn lên môi cô một cái nói, “Tài nấu nướng của em rất tốt, nếu có thể thì ướp chút dưa chua dưa muối gì đó gửi qua cho anh cả, anh ấy ở bên kia hẳn rất nhớ hương vị quê hương.”

Đương nhiên, dưa muối dưa chua cũng rất ngon, cho anh cả và hai đứa cháu ăn cũng có thể khiến bọn họ ăn nhiều cơm hơn chút.

“Được.” Trần Hạ Nguyệt gật đầu, cô cũng rất thích làm chút dưa chua dưa muối gì đó.

Lúc Trần Hạ Nguyệt về đến nhà thì tính toán thử làm bánh trứng sữa, nguyên liệu làm bánh trứng sữa vừa vặn ở chỗ cô đều có, cho nên cô tính toán làm món này.

Nhưng khi đang chuẩn bị đại triển thân thủ, cô lại thấy mình còn chưa mua bò làm trại bò trong nông trường, nên cô còn chưa có sữa bò.

Trần Hạ Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể mua sữa bò trước, chờ lúc thu hoạch sữa bò sẽ làm loại bánh sữa này. Sau khi bố trí xong trại bò sữa, Trần Hạ Nguyệt mua hai con bò sữa.

Trại bò sữa nhiều nhất có thể nuôi năm con bò sữa, trại nuôi gà, trại nuôi lợn đều giống thế, nhưng hiện nay trại nuôi gà của Trần Hạ Nguyệt chỉ nuôi ba con gà, trại nuôi lợn chỉ nuôi hai con lợn.

Trần Hạ Nguyệt bổ sung cho trại nuôi gà ba con gà còn lại, trại nuôi heo cô cũng bổ sung thêm ba con heo, hiện tại trại nuôi gà và trại nuôi heo của cô đều có năm con gia súc.

Về phần trại bò sữa, Trần Hạ Nguyệt nhìn số dư kim tệ của mình, vẫn định chờ qua một thời gian ngắn lại thêm sau, cô còn dự định để lại một chút kim tệ mở khóa trại bò sữa, mua hạt giống và phân bón gì gì đó.

Trại bò sữa cần mười giờ mới có thể thu hoạch, Trần Hạ Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, chờ chút đi, chờ ngày mai lại làm bánh sữa này.

Không có bánh sữa cũng không sao, cô có thể làm bánh ngô và bánh bao bột trắng trước, Trần Hạ Nguyệt không có bột men gì cả, nhưng cô biết dùng bột cũ lên men, mặc dù nói bột cũ lên men lâu hơn bột men đôi chút.

Trần Hạ Nguyệt bỏ thêm bột mì, đường và bột mì cũ, sau khi hòa xong thì để sang một bên mì dậy men, buổi chiều không có việc gì làm thì đọc sách.

Trần Hạ Nguyệt tốt nghiệp đã lâu, hiện tại cô xem sách giáo khoa luôn có loại cảm giác đau đầu, nhất là toán học. Năm đó cô thi đậu đại học, cũng là dựa vào điểm khoa văn, điểm khoa học tự nhiên quá cặn bã.

Buổi chiều Trần Hạ Nguyệt không có việc gì làm nên đọc sách, thuận tiện gọi Trương Trình Xuyên ngủ trưa dậy đi đọc sách luôn, để anh cũng nhặt toàn bộ tri thức trước kia.

Tốt nghiệp trung học phổ thông, sau đó trả lại tri thức cho giáo viên hết thì quá đáng tiếc? Cho dù không thể tham gia kỳ thi đại học được khôi phục vào mười năm sau, vậy không phải cũng có thể học tập cho mình sao?

Học, phải học lại lần nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp