Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 86


1 tháng

trướctiếp

Hơn nữa, Tiền mù kia nói, cô cần kiêng nước, tuy rằng trong ruộng này rất ít nước, nhưng cũng là nước!

Được rồi, Nguyễn Kiều Kiều nhìn bộ dáng nghiêm túc của bà nội cô bé, biết bà sẽ không để cho mình đi xuống, cũng không rối rắm, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ bà trải vải.

Bà nội Nguyễn lại dặn dò cô bé hai câu, lúc này mới xoay người trở về ruộng tiếp tục làm việc.

Hứa Tư đi theo phía sau bà, cắm một hàng lúa rồi lại ngẩng đầu nhìn cô bé một cái, tay chân rất thuần thục, xem ra đã không ít lần làm công việc này.

Nguyễn Kiều Kiều nhàm chán nâng cằm nhỏ của mình, nhìn bọn họ bận rộn, Nhóc Mập Mạp bên cạnh không biết từ khi nào đã đạp tới, trên tay bưng một cái chén sứ có lỗ hổng, giống như hiến bảo nâng lên trước mặt cô bé: "Em gái, thứ này cho em chơi."

Nguyễn Kiều Kiều tò mò nhìn qua.

Đã nhìn thấy chén sứ kia chứa nửa chén nước, có cả bùn đất, đục ngầu, ở phía dưới có hai con cá trích lớn bằng ngón tay cái đang bơi, khuấy đến mức nước bùn càng không thấy rõ.

Nhóc Mập Mạp sợ cô không nhìn thấy hai con cá trích nhỏ kia, nên còn lấy tay chọc một cái.

Cá trích trong bùn vặn vẹo một chút, nước bùn cũng bị bắn ra.

"Thứ này có gì thú vị, không biết nói, em gái em xem cái này, anh bắt cho em." Nguyễn Vĩ ở bên kia nói, trên tay cậu có một con ếch lớn, đôi mắt phồng lên, thân thể mũm mĩm, trên chân sau buộc một cọng rơm.

"Em gái, thư này cho em chơi, còn có thể nhảy!" Nói xong, lấy tay chọc một cái, con ếch nhảy về phía trước, cậu lập tức kéo rơm lôi chân ếch về.

"..." Nguyễn Kiều Kiều mệt mỏi trong lòng.

Cảm ơn! Nhưng cô bé không chơi với mấy thứ này từ khi cô bé là một con mèo rồi!

Nhưng hai anh trai nhỏ đều cầm lễ vật nhỏ của mình, trông mong nhìn cô bé, tựa như đang chờ một câu khen ngợi của cô bé, cho dù trong lòng Nguyễn Kiều Kiều mệt mỏi, cũng phải lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói: "Cám ơn anh trai, Kiều Kiều rất thích."

Hai anh trai nhỏ nhất thời nở nụ cười, đặt lễ vật nhỏ của bọn họ ở bên cạnh cô, tiếp theo đi cấy lúa.

Nguyễn Kiều Kiều chờ bọn họ đi rồi, thì thả con ếch, thả cá trích xuống, nằm nghiêng trên vải, vắt chân nhỏ nhìn khắp nơi, hưởng thụ thời gian tốt đẹp này.

Tận hưởng sự hưởng thụ này, sau đó ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, đã thấy mặt trời rất chói chang.

Nguyễn Kiều Kiều đứng lên, thấy người Nguyễn gia còn đang làm việc, muốn rót cho bọn họ chút nước uống, nhưng vừa mở ấm đun nước ra, phát hiện bên trong không còn nước, phỏng chừng phần lớn dùng để rửa sạch quả gai cho cô bé ăn.

"Bà nội, bà nội." Cô bé gọi Bà nội Nguyễn, vẫy tay nhỏ bé.

"Sao vậy?" Bà nội Nguyễn nhìn qua, đi về phía này, những người khác cũng đều nhìn qua.

"Bà nội, không có nước, cháu giúp mọi người trở về lấy nước." Nguyễn Kiều Kiều nói. Cuối cùng cũng tìm được chút việc để làm, cảm thấy rất vui vẻ.

Bà nội Nguyễn thấy bộ dáng hưng trí bừng bừng của cô bé, không đành lòng nói cho cô bé biết qua một hai tiếng nữa, sẽ phải trở về ăn cơm trưa, nhìn về phía Nguyễn Dực nói: "Cháu và em gái trở về."

Nguyễn Dực đang muốn lười biếng, nghe vậy lập tức ném cây mạ trong tay, chạy từ trong ruộng đến bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều, mấy cậu nhóc khác cũng muốn nghỉ ngơi một hồi, nhưng nào ngờ tốc độ của Nguyễn Dực nhanh như thế, nhất thời có hơi chán nản, hâm mộ nhìn Nguyễn Dực xách ấm trà dắt em gái đi.

Dọc theo đường đi, Nguyễn Dực thay đổi bộ dạng suy đồi ở trên cánh đồng, quả thực dưới chân như có gió, lôi kéo Nguyễn Kiều Kiều chạy về nhà, Nguyễn Kiều Kiều rõ ràng không làm gì, nhưng không đi nhanh bằng cậu.

Chờ vất vả lắm mới đến cửa nhà, cô bé đã không thở được.

Chẳng qua, Nguyễn Dực vừa đứng ở cửa nhà mình, sắc mặt đã thay đổi, biểu tình có hơi ngưng trọng.

Cậu nhớ rõ lúc bọn họ ra cửa, cửa chính bị khóa, kỳ thật bình thường không khóa, chỉ là hiện tại mọi người trong đại đội đều làm việc trên đồng ruộng, người lạ vào trong thôn cũng không chắc sẽ bị phát hiện, cho nên bình thường đều sẽ khóa cửa lại, Nguyễn gia cũng khóa lại.

Nhưng bây giờ, cửa tuy đóng, nhưng khóa lại mở ra!

Có trộm vào?

Nguyễn Dực đặt ấm trà trên tay ở góc tường, lại rút một cây gậy gỗ tương đối lớn từ đống củi chất đống bên tường, đẩy Nguyễn Kiều Kiều ra phía sau: "Em gái, em đứng ở bên ngoài đừng vào, đợi anh trai đi vào, nếu nghe anh trai hét lớn chạy, em phải nhanh chóng chạy! Đừng vào, biết chưa? Quay lại cánh đồng gọi bà nội và mọi người!"

Nguyễn Kiều Kiều thấy vẻ mặt cậu ngưng trọng, cũng khẩn trương theo, nắm lấy ống tay áo cậu gật đầu, gật xong lại lo lắng: "Anh, nếu không chúng ta đi gọi bà nội đi." Cô bé sợ thân thể nhỏ bé này của cậu không làm gì được tên trộm kia.

"Vậy không được, đợi lát nữa tên trộm chạy thì làm sao bây giờ?" Nguyễn Dực nói, trấn an cô bé: "Em yên tâm, anh trai cầm gậy gỗ trên tay, tên trộm này còn không nhất định có thể làm gì được anh trai, dù sao em nhớ phải chạy, đừng vào là được, biết không!"

"Được!" Nguyễn Kiều Kiều lại nặng nề gật gật đầu.

Lúc này Nguyễn Dực mới cầm gậy gỗ trong tay, thật cẩn thận đẩy cửa ra, kiễng mũi chân cẩn thận dò xét vào trong.

Vào sân, cậu giơ gậy gỗ lên bên phải mặt, đầu tiên là nhìn cửa nhà mình, phát hiện mở ra, nhíu mày muốn đi lên xem, nhưng lại nghe thấy trong phòng bác cả đối diện có thanh âm.

Chẳng lẽ tên trộm thấy nhà cậu không có gì để trộm, lại đến nhà bác cả?

Nguyễn đem thu về chân chuẩn bị đi về phía cửa nhà mình lại, đi về phía nhà bác cả.

Quả nhiên càng đi lại gần, thanh âm truyền ra từ bên trong lại càng rõ ràng.

Nguyễn Kiều Kiều đứng ở cửa, thò người nhìn vào trong, hô hấp cũng kéo rất nhẹ, sợ không cẩn thận sẽ quấy nhiễu người bên trong.

Cô bé nhìn Nguyễn Dực từng chút một di chuyển về phía nhà mình, muốn đi theo, nhưng lại sợ mình đi vào sẽ liên lụy anh trai, chỉ có thể lo lắng ở bên ngoài chờ, nhìn Nguyễn Dực đi vào nhà chính, từ cửa nhà chính lại đi vào...

Nguyễn Dực giơ gậy gỗ lên, nhìn qua thì như không sợ, kỳ thật tim đập nhanh hơn bất cứ ai, đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Anh nghe thấy âm thanh phát ra từ nhà bếp, anh đi đến cửa nhà bếp, giơ gậy lên hét to: "Tên trộm kia, ra khỏi nhà tôi!"

Trong phòng bếp, Liễu Chiêu Đệ đang cầm đao, cắt thịt khô treo trên bếp vốn đã lo lắng đề phòng, nghe được thanh âm này, sợ tới mức thiếu chút nữa một hơi không thở ra được.

Tay giơ đao cũng run rẩy theo, thiếu chút nữa cắt phải tay mình.

Vừa quay đầu lại nhìn thấy con trai mình cầm gậy đứng ở cửa, vẻ mặt khiếp sợ trừng mắt nhìn cô ta.

Nguyễn Dực chết cũng không nghĩ tới, thừa dịp cả nhà bọn họ đi ra ngoài cây lúa, người vào nhà làm trộm sẽ là mẹ của cậu, Liễu Chiêu Đệ.

Liễu Chiêu Đệ vốn còn rất sợ hãi, nhưng thấy người đứng ở cửa là con trai của mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Rút tay lại, giấu bàn tay cầm thịt khô ra sau lưng, nhìn Nguyễn Dực rồi lấy lòng nói: "Làm gì đấy, mày không phải làm việc trên đồng sao? Sao đột nhiên quay lại?"

Nguyễn Dực gắt gao trừng mắt nhìn cô ta, làm như không thấy nụ cười lấy lòng cô ta.

Trước kia cậu chưa từng chán ghét mẹ mình, cậu chỉ chán ghét hành động của cậu luôn không có điểm mấu chốt mà đưa đồ về cho nhà bà ngoại, đối với người mẹ này, cậu cũng không có cảm xúc chán ghét, nhưng lần trước, cô ta không hỏi nguyên nhân đã tát cậu một cái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp