Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 85


1 tháng

trướctiếp

Kẹo sữa thơm ngon, ngọt ngào.

Hương vị tuyệt vời.

Nguyễn Kiều Kiều bị vị ngọt ngào lan tới nheo mắt lại, bộ dáng nhỏ nhắn hưởng thụ vô cùng, nghĩ về sau nếu ngày nào cũng hạnh phúc như vậy, thì tốt rồi.

Hứa Tư nhìn kẹo trên tay lại không nỡ ăn, vụng trộm giấu vào trong túi, tính toán để lại cho cô bé ăn, nghĩ lại nghĩ tối nay phải đi săn thêm con mồi, đổi thêm chút tiền, có thể mua cho cô bé rất nhiều kẹo sữa.

Hai người đều có tâm tư riêng, cho đến khi Bà nội Nguyễn từ phòng bếp đi ra, bảo bọn họ đến cổng làng gọi người.

Đầu tháng 5 là mùa cấy.

Học sinh đều được nghỉ, người Nguyễn gia nhiều, tuy rằng chia nhà, nhưng lúc cấy lúa đều là mọi người cùng nhau làm, làm xong nhà anh cả thì làm nhà anh hai, như vậy chẳng những nhanh, hiệu suất cũng cao.

Năm nay cũng như thường lệ, duy chỉ khác là Liễu Chiêu Nga không có ở đây.

Bà nội Nguyễn từ sáng sớm thức dậy làm một bữa cơm cho cả gia đình, mọi người ăn no rồi cùng nhau ra đồng cấy lúa.

Nguyễn Kiều Kiều được Nguyễn Kiến Quốc ôm vào trong ngực, dọc theo đường đi ghé vào vai anh, tò mò nhìn nơi này, lại nhìn nơi đó, tâm tình rất tốt.

Mấy anh trai lớn học trung học cơ sở đi ở phía trước, trong tay đều mang theo đồ đạc, anh trai học tiểu học thì cười ở phía sau truy đuổi đùa giỡn, ngẫu nhiên giẫm một cước lên ruộng nhà người khác, làm bẩn quần áo, cũng không có ai để ý, chỉ cười chào hỏi.

Trên cánh đồng, tất cả đều là tiếng cười nói vui vẻ.

Khi sắp đến mảnh đất nhà mình, Nguyễn Kiều Kiều vặn vẹo trong lòng Nguyễn Kiến Quốc, Nguyễn Kiến Quốc nhìn về phía cô bé.

"Ba, con tự đi."

Nguyễn Kiến Quốc nhíu mày nhìn bờ ruộng đầy bùn lầy phía dưới, không hề muốn thả con gái nhỏ thơm ngát mềm mại xuống, giống như giẫm xuống một cước sẽ làm bẩn cô bé.

Đỗ Thanh ở phía sau cười: "Anh cả, không có việc gì, con bé làm nũng đi xuống đi dạo cũng được, giẫm lên bùn đất, có thể loại bỏ bệnh khí."

Đây là cách nói của thế hệ trước, đứa nhỏ yếu ớt hay bệnh, rất nhiều lúc là vì không xuống ruộng làm việc, xuống đất nhiều hơn là tốt rồi, Đỗ Thanh đương nhiên cũng luyến tiếc cháu gái xuống ruộng cấy lúa, nhưng giẫm đất vẫn được.

Bà nội Nguyễn cũng gật đầu, ý bảo Nguyễn Kiến Quốc buông Nguyễn Kiều Kiều xuống, để cho cô bé tự mình đi một lát.

Nguyễn Kiến Quốc không còn cách nào khác, chỉ có thể buông Nguyễn Kiều Kiều xuống, nhưng lại dặn dò: "Cẩn thận đi đường, đừng ngã."

"Bác, bác yên tâm đi, con dắt em gái, sẽ không ngã." Nguyễn Dực nói, ở phía trước kéo bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Kiều Kiều, chỉ vào một cây gai bên cạnh mương nhỏ bên kia nói: "Em gái, anh dẫn em đi hái quả gai ăn."

Cây gai là một loại thực vật có gai trên toàn thân, thường mọc bên đường, bên mương nhỏ, bụi cây mọc từ bên trong, khi mới kết quả là màu xanh, khi chín là màu đỏ, kích thước đại khái bằng ngón tay cái, rất ngọt, là đồ ăn nhẹ không thể thiếu của trẻ em nông thôn mỗi mùa này.

Tuy nhiên, có người nói đây là thức ăn thuộc về rắn, người lớn sẽ chú ý đến rắn và côn trùng khi đưa nhỏ đi hái.

Nguyễn Kiến Quốc vừa nghe, lập tức nhíu mày nói: "Đừng để em gái cháu hái, hái cũng đừng ăn ngay, mang về rửa sạch bằng nước, cẩn thận loét miệng."

Quả gai này rất ngon, nhưng vì bị rắn rết bò qua, đứa nhỏ ăn mà không cố kỵ, không rửa, bình thường sẽ hái ăn liền, thường xuyên sẽ loét miệng, cậu nhóc loét miệng Nguyễn Kiến Quốc không thèm để ý, nhưng con gái nhỏ thì cũng luyến tiếc.

"Biết rồi." Nguyễn Kiệt bất đắc dĩ vung tay, những lời dặn dò này nghe tớ mức lỗ tai đều đóng kén, có mấy anh em bọn họ ở đây, bọn họ làm sao có thể để em gái động thủ.

"Nhớ về làm việc sớm chút." Nhìn cậu nhóc nhà mình cũng đi theo, Ngô Nhạc cũng nói một tiếng.

"Dạ!" Sáu cậu nhóc lần này đồng thanh trả lời, người đã mang theo Nguyễn Kiều Kiều đi xa, Hứa Tư cũng đi theo phía sau.

Người Nguyễn gia xuất phát sớm, lúc đến cánh đồng này, còn có rất nhiều người chưa đi ra, cho nên nơi này còn rất nhiều, chưa từng bị hái, Nguyễn Kiều Kiều đứng ở bên mương nhỏ, kiễng mũi chân nhìn mấy anh trai ở đó hái, hái xong thì dùng túi quần cất đi, bình thường sẽ thuận miệng lấy ăn.

Quả gai đỏ tươi, mang theo vị ngọt thanh, mấy anh trai đều đang ăn, cô bé có hơi tham lam, duỗi tay nhỏ bé cũng muốn hái một trái màu vàng trước mắt xuống, tay còn chưa đụng tới quả kia, bàn tay nhỏ bé đã bị Hứa Tư bên cạnh giữ lại.

"Gai đâm." Hứa Tư nói, chỉ vào gai phía trên.

Nguyễn Kiều Kiều ấp úng thu tay về, bĩu môi không lên tiếng.

Kỳ thật cô bé cảm thấy loại thời điểm này, tự mình động thủ mới có ý nghĩa nhất.

Nhưng có mấy anh trai, lại có phản diện nhỏ bên cạnh nhìn chằm chằm, cơ hội động thủ của cô bé cơ bản là bằng không, cô bé nghỉ tâm tư, chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn.

Đợi đến khi nhóm trẻ con thứ hai chạy tới bên này hái quả gai, mấy cậu nhóc Nhà Họ Nguyễn đã hái những quả tốt nhất đi, cảm thấy mỹ mãn dẫn Nguyễn Kiều Kiều trở về.

Trên đường trở về, Nguyễn Dực thấy Nguyễn Kiều Kiều thèm thuồng cực kì, từ trong túi quần áo lấy ra một quả đỏ mọng lớn nhất, đặt ở trước miệng thổi thổi, đưa cho cô: "Ăn đi, không có việc gì."

Tựa như thổi một chút như vậy, cũng đã giống như rửa rồi.

Bên kia Nguyễn Kiệt nhìn thì muốn ngăn cản, nhưng Nguyễn Kiều Kiều đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhét quả gai vào miệng.

"Em gái thật sự rất được." Em trai út Nguyễn Khánh cười.

"Ngay cả lá cây phía trên cũng ăn." Nhóc Mập Mạp cũng cười.

Nguyễn Kiều Kiều mới không quan tâm, đã bị mỹ thực trong miệng chinh phục, cảm thấy quả này thật sự không tồi.

Trở lại cánh đồng nhà họ Nguyễn, nhà họ Nguyễn đã bắt đầu cấy lúa, cây giống và ruộng cấy lúa tách biệt, trong đó khoảng cách chênh lệch vài mẫu, Nguyễn Kiến Đảng không thể xuống nước, ngay trên bờ ngoài mấy mẫu đất kéo cây giống từ Nguyễn Kiến Dân lên, lần lượt dùng cỏ rơm chia thành từng lều, sau đó do Nguyễn Kiến Quân gánh đến cánh đồng cần cấy lúa bên này.

Bà nội Nguyễn thấy bọn họ trở về, rửa tay trong nước rồi đi tới, nhận mấy qua gai do mấy đứa trẻ hái, dùng chén nước uống đựng, rót nước đun sôi, ngâm cho Nguyễn Kiều Kiều.

Lại lấy một miếng vải trải trên mặt đất, ôm cô bé lên, đội mũ rơm đã chuẩn bị từ lâu, dỗ dành nói: "Ngoan ngoãn ở chỗ này nhìn, đói bụng thì ăn chút bánh quy và kẹo do bà nội mang đến, khát thì ăn trái cây, cũng có thể gọi bà nội rót nước cho cháu uống, mệt mỏi thì nằm ngủ một hồi, dùng áo khoác này đắp lên, đừng để phơi nắng, biết không?"

Bà nội Nguyễn vừa nói vừa cầm một cái giỏ, bên trong đặt một ít mận cuối cùng trên cây, lại đặt áo khoác của mình lên bắp chân của cô bé, để cho cô bé lúc ngủ che lên, đừng phơi nắng.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn bà, lại nhìn cô bé nhà khác đều đang làm việc trên đồng ruộng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cô bé đâu phải ra ngoài làm việc, rõ ràng là ra ngoài du xuân!

"Bà nội, cháu lớn rồi, cũng có thể xuống nước cấy lúa." Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy cô bé ở cánh đồng bên cạnh đang làm việc, có thể là sợ cô bé cắm lúa sẽ lệch, còn cố ý kéo một sợi dây thừng ngang ra từ hai đầu ruộng.

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mình cũng có thể.

"Không đâu, cháu mới bao nhiêu tuổi, những công việc này không cần cháu làm." Bà nội Nguyễn lập tức phản bác, nhà bà có chín cậu nhóc, làm sao còn cần Tiểu Kiều Kiều của bà xuống ruộng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp