Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 70: Đổi Tiền, Mua Đường! (3)


1 tháng

trướctiếp

“Không cần!” Hứa Tư phản ứng rất kịch liệt trả lời, ngẩng đầu nhìn anh: "Đổi tiền! Mua kẹo!”

Đối với chuyện lấy con mồi đổi tiền mua kẹo cho Nguyễn Kiều Kiều, Hứa Tư xem nặng hơn bất cứ thứ gì, ai cũng không thể ngăn cản cậu!

Nguyễn Kiến Quốc ngẩn người, lập tức cười rộ lên.

Chẳng qua lần này vận khí không tốt lắm, lúc trở lại Nguyễn gia, Lưu Mai đứng ở trong hàng rào nhà mình nhìn thấy con hươu Nguyễn Kiến Quốc xách theo, lần này thông minh không dám có chủ ý gì, nhưng trong miệng lại cố ý dùng âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn Nguyễn Kiến Quốc có thể nghe được mà nói thầm: "Quả nhiên là nhà có sơn quái tinh chuyển thế, tùy tùy tiện tiện có thể bắt được thịt trở về, cũng không sợ ăn xong cả nhà biến thành tinh quái.”

Nguyễn Kiến Quốc nghe thấy mà gân xanh trên trán bạo phát, rốt cuộc nhớ cô ta là phụ nữ, không cãi nhau với cô ta, mặt lạnh đi vào viện.

Một quyền đánh vào bông mềm, Lưu Mai cũng mất hứng, trợn trắng mắt, trở về phòng.

Trong nhà chính Bà nội Nguyễn đang quét dọn vệ sinh, nhìn thấy bọn họ xách con hươu tiến vào thì sửng sốt: "Đây là...".

"Là Tiểu Tư đánh." Nguyễn Kiến Quốc giải thích.

Bà nội Nguyễn buông chổi xuống, đi lên dặn dò Hứa Tư một trận, Hứa Tư nghe, cũng không phản bác, đợi đến khi Bà nội Nguyễn dặn dò xong, bảo cậu vào phòng bếp ăn cơm nóng, lúc này cậu mới trả lời một câu: "Bán đi, đổi kẹo."

Bà nội Nguyễn nhất thời dở khóc dở cười, cùng Nguyễn Kiến Quốc đều có vẻ mặt bất lực.

Chẳng qua, chuyện này cũng không dễ dàng qua đi như vậy.

Ban đầu Lưu Mai cho rằng con hươu này là do Nguyễn Kiến Quốc đánh, cho nên cho dù thèm thuồng cô ta cũng sợ Bà nội Nguyễn, nhưng vào buổi tối, nghe thấy đại đội có người nghị luận, nói công nhân Nguyễn Kiến Quốc nói, một đứa nhỏ trong đội bọn họ vận khí tốt, ở sau núi nhặt được một con hươu ba mươi mấy cân trở về, nhất thời nổ tung.

Lúc ấy đứa nhỏ đi theo Nguyễn Kiến Quốc, không phải chính là đứa chết tiệt nhà cô ta sao?

Nó đánh được một con hươu? Còn mang đến Nguyễn gia? Đồ khốn khiếp!

Lưu Mai tức giận một đường khí thế hùng hổ đến Nhà họ Nguyễn, xông vào chửi bới Nguyễn Kiến Quốc ở trong sân: "Nguyễn Kiến Quốc anh là người chết không biết xấu hổ, người lớn như vậy, thế mà còn ham đồ của cậu nhóc nhà ta, anh có phải là đàn ông hay không? Anh nói rõ ràng cho tôi!"

Nguyễn Kiến Quốc bị mắng đến mức có hơi bối rối.

Nguyễn Kiến Đảng bên cạnh nghe thấy thanh âm thì chống nạng đi ra, mấy cậu nhóc đã tan học cũng đều chạy ra.

Bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiều Kiều, Hứa Tư là người cuối cùng đi ra.

Nhìn thấy Hứa Tư từ phía sau Bà nội Nguyễn đi ra, Lưu Mai lại mắng cậu một trận: "Mày là đứa khốn nạn ngu đần, mày điên rồi, nhiều năm như vậy nuôi một con lợn, nuôi một con chó, cũng sẽ biết báo ân hơn mày!"

Tiếng mắng chửi của cô ta thật sự là quá lớn, lại quá mức không chịu nổi, lọt vào tai, không ít bà con đi dạo ngang qua cửa sẽ không nhịn được ngừng lại, ở cửa sân thò đầu dò xét, đối với loại náo nhiệt sau bữa ăn này, bọn họ thích nhất.

Bà nội Nguyễn trầm mặt nhìn Lưu Mai, hỏi cô: "Vợ nhà họ Hứa, cô tốt nhất nên nói rõ ràng cho tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô!"

"Ha, Thím Nguyễn ngược lại ác nhân cáo trạng trước, chuyện hôm nay tôi thật đúng là phải nói rõ ràng!" Cô ta xoay người nhìn về phía người phía sau nhìn náo nhiệt: "Nào, nào, tất cả mọi người tiến vào, tôi lại muốn xem, hôm nay thím Nguyễn giải thích chuyện này cho tôi như thế nào!"

"Đứa nhỏ nhà ta vận khí quá tốt, nhặt được một con hươu trở về, nhưng con hươu này tôi ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy, thế mà đã bị Nguyễn gia nuốt toàn bộ, các người nói, có đạo lý như vậy không?"

“Đứa nhỏ nhà cô? Hứa Thành à?”, có người hỏi.

Dù sao cô từng ngụm từng tiếng chó mắng Hứa Tư, hiện tại nói đứa nhỏ, khẳng định sẽ không chỉ ám chỉ Hứa Tư.

Người này hỏi rất nghiêm túc, nhưng Lưu Mai chột dạ, lại nghe ra mùi trào phúng.

Trừng mắt nhìn người nọ: "Tôi đang nói là đứa nhỏ lớn nhà tôi!"

"Xuy..." Có người không nể mặt nở nụ cười: "Cô không phải gọi cậu bé là chó à? Tại sao lại sẽ trở thành đứa nhỏ trong nhà cô?"

Người bên ngoài nghe vậy, lại càng cười ha ha, cười đến mặt Lưu Mai tím tái, trừng mắt nhìn bọn họ, giận dữ nói: "Liên quan gì tới anh, muốn các người xen vào việc của người khác thế, tôi thích gọi cái gì thì gọi là cái đó!"

"Vợ lão Hứa, xô thế này không đúng, vừa là cô gọi chúng ta vào, hiện tại nói không liên quan đến chúng ta sao?"

"Đúng vậy, vợ lão Hứa, làm mẹ kế vẫn nên thiện lương, nếu không cẩn thận ông trời nhìn không vừa mắt, chậc chậc..." Ngữ khí kia, chỉ thiếu chút nữa trực tiếp nói cô ta sẽ bị trời đánh sấm sét bổ.

Lưu Mai tức điên rồi, cô ta gọi bọn họ vào là vì nói chuyện cho mình, kết quả mọi chuyện còn chưa nói, bọn họ đã bắt đầu lên tiếng trách cô ta, tức giận đến mặt vừa xanh vừa trắng.

Cô ta không biết chính là, cũng bởi vì cô ta bình thường làm người quá mức ương ngạnh, miệng lại tiện, chuyện nhà ai cũng thích nói một miệng, căn bản không ai thích cô ta, hơn nữa lúc trước cô ta dùng thủ đoạn gả đến Hứa gia, sinh con trai dùng sức hành hạ con trai lớn của Hứa gia, loại phụ nữ hai mặt ba đao này, bọn họ đều rất khinh thường.

Cô ta dùng sức hít sâu hai hơi, áp khí giận xuống, lúc này mới chuyển tầm mắt về người Nguyễn gia, nói: "Thím Nguyễn, thím lại nói xem, của cậu nhóc nhà tôi đúng không? Thím thật sự tính toán không cho tôi liếc mắt xem sao? Có chuyện làm người như thế à?"

Bà nội Nguyễn đã sớm dự đoán sẽ có một ngày như vậy.

Bà quay đầu nhìn về phía Nguyễn Kiến Quốc, lạnh lùng nói: "Con đi cầm ra, để cho cô ta cầm về."

Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, đi vào phòng bếp lấy con hươu kia ra, đưa tới trước mặt Lưu Mai.

Lần này đổi thành Lưu Mai sửng sốt, chần chờ nhìn bọn họ, dễ dàng lấy ra như vậy? Cô ta nghĩ rằng còn phải làm loạn thêm.

Cô ta có hơi lo sợ bất an, nhưng nghĩ đến nhiều thịt như vậy, vẫn hung hăng tiếp nhận, xoay người lại trừng về phía Hứa Tư phía sau, nhưng ngay lúc tiếp xúc với ánh mắt của cậu, lập tức kinh hoảng thu hồi tầm mắt.

Cho dù là hiện tại, mỗi lần cô ta nhìn thấy ánh mắt của đứa nhỏ chết tiệt này, vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.

Luôn luôn cảm thấy rằng đôi mắt của cậu như có thể ăn thịt người.

Ánh mắt Hứa Tư đương nhiên không thể ăn thịt người, chỉ là cậu quả thật có ý muốn ăn thịt Lưu Mai, con hươu này là cậu lấy cho Nguyễn Kiều Kiều, ngoại trừ Nguyễn Kiều Kiều, ai cũng không có tư cách hưởng thụ con mồi cậu bắt được!

Cậu rũ mí mắt xuống, che đi sự tức giận trong mắt mình.

Không hề náo loạn, sẽ không có náo nhiệt để nhìn, những người khác có hơi tiếc nuối rời đi.

Lưu Mai xách theo con hươu nặng trịch trở về, con hươu này vẫn chỉnh tề, chưa kịp xử lý, nội tạng cũng còn ở đây, xách rất nặng nề, cô ta một đường vui mừng nhếch miệng, chỉ cảm thấy hôm nay thu hoạch thật sự quá lớn.

Bởi vì sắc trời đã muộn, cô ta tiếc đèn dầu, khóa vào trong lồng gà trống rỗng của nhà mình, lại phủ một miếng vải rách lên trên, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đi ngủ, không phát hiện trong bóng tối, có một đôi mắt phát ra ánh sáng xanh đang đi theo cô ta.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp