Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 69: Đổi Tiền, Mua Đường! (2)


1 tháng

trướctiếp

"Ba, ăn cơm rồi."

"Kiều Kiều, con sao có thể tiến vào, ngã thì làm sao bây giờ?" Nhìn cốt thép và xi măng đất đá xung quanh, Nguyễn Kiến Quốc nhăn cả khuôn mặt, vội vàng đi lên ôm lấy cô.

Nguyễn Kiều Kiều thuần thục vòng cổ anh, lấy khăn tay nhỏ trong túi mình ra lau mồ hôi trên trán anh.

Gần tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng, nhất là giữa trưa mặt trời nắng nóng, làm cho hai mắt người ta cũng không mở ra được, Nguyễn Kiến Quốc cảm thụ được bàn tay nhỏ bé thơm ngát mềm mại của con gái mình ở trên trán bận rộn lau mồ hôi, hưởng thụ nheo mắt lại, trong lòng thật sự là vui lắm rồi.

Hiện tại nông thôn đều thích con trai, anh thật sự không biết những cậu nhóc thúi kia có ích lợi gì, nào giống con gái của anh chứ, quả thực chính là hiện thân của áo bông tri kỷ.

Anh vừa gọi công nhân bên cạnh đi ăn cơm với mình, vừa trêu chọc Nguyễn Kiều Kiều trong ngực.

Hàng ngày đều hỏi cô yêu ai nhất, thích ai nhất, nhận được đáp án thỏa mãn mình, cười vui vẻ không chịu nổi.

"..." Nguyễn Kiều Kiều, đứa bé trong lòng thở dài buông tay, gặp phải người Nguyễn gia như vậy, cô cũng không thể làm gì được, mỗi ngày còn phải cùng bọn họ chơi mấy trò chơi nhỏ yêu ai nhất thích ai nhất.

Nguyễn gia là người thật thà, tuy rằng là cơm khoai lang, nhưng tuyệt đối sẽ bao no, đồ ăn tuy rằng không phải toàn món mặn, nhưng cách năm ngày bảy bữa sẽ làm chút thịt khô, thức ăn này thật sự là tốt đỉnh cao, công nhân mời tới cũng lấy tiền theo số ngày, bình thường với nhà người khác, có thể mài thêm công nhất định sẽ kéo thêm, vì lấy thêm tiền công một ngày, với người Nguyễn gia lại không như vậy, đều làm thật, nghiêm túc làm, tiến độ cũng nhanh.

Lúc Nguyễn Kiến Quốc vào bếp ăn cơm, nhìn thấy con thỏ xám trắng trong lồng gà phía sau, công nhân bên cạnh có vẻ mặt hâm mộ, cảm thấy người Nguyễn gia thật sự có bản lĩnh, nghe nói thường xuyên lên núi săn bắn, nhưng Nguyễn Kiến Quốc nhìn con thỏ kia lại nhíu mày, tâm tình có hơi ngưng trọng.

Ăn cơm xong, Nguyễn Kiến Quốc bảo công nhân nghỉ ngơi trước một tiếng đồng hồ, đều là người mộc mạc thành thật, cũng không giả tạo, mỗi người đều tìm một chỗ tùy ý nằm, hưởng thụ giờ giải trí buổi trưa này.

Nguyễn Kiến Quốc kéo Bà nội Nguyễn vào phòng trong, hỏi: "Mẹ à, con thỏ kia lại do Kiều Kiều làm sao?"

"Không phải, là Tiểu Tư lấy tới."

"Tiểu Tư?" Nguyễn Kiến Quốc đang cau mày hơi buông lỏng, nhưng lập tức lại nhíu lại: "Cậu bé lấy đâu ra? Phía sau núi? Nơi đó sau này ít đi thôi, nhất là đứa nhỏ như cậu bé, nếu lại bị khỉ ôm đi thì làm sao bây giờ?" Chuyện Nguyễn Kiều Kiều bị khỉ bắt đi, Nguyễn Kiến Quốc đến nay vẫn còn sợ hãi, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng không được phép chạy về phía sau núi.

Nghe vậy, Bà nội Nguyễn cũng nhăn mặt, nói: "Mẹ không hỏi, đợi lát nữa thằng bé tới mẹ sẽ dặn dò nó." Đối với chuyện Khỉ bắt đi, cũng nhắc nhở tất cả những gia đình có con trong đại đội, hiện tại không ai dám để đứa nhỏ đi về phía sau núi, e sợ những con khỉ kia bắt đi, vậy thật đúng là gọi là mỗi ngày không không ai nghe, kêu đất không biết kêu trời không linh.

Nhưng nghĩ đến chuyện Hứa Tư muốn đổi thỏ lấy tiền mua kẹo cho Nguyễn Kiều Kiều, bà nói đùa nói cho Nguyễn Kiến Quốc biết.

Nguyễn Kiến Quốc nghe xong cũng kinh ngạc một hồi, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu: "Đứa nhỏ này, thật sự có tâm, đối với Kiều Kiều nhà chúng ta so với mấy ông anh trai còn để ý hơn."

"Không phải à." Bà nội Nguyễn phụ họa, cảm giác đối với của Hứa Tư cũng rất tốt.

Nghĩ đến tháng 9 Hứa Tư cũng phải đi theo Nguyễn Kiều Kiều đi học, bà hỏi Nguyễn Kiến Quốc: "Tháng 9 bọn họ sẽ đi học rồi, ngôi nhà này của con, xây dựng, mời công nhân, mọi thứ đều phải cần có tiền, nếu khó khăn, chỗ Tiểu Tư để mẹ..."

"Mẹ, con không nghèo như mẹ nghĩ đâu, trước kia con theo giám đốc nhà máy làm buôn bán nhỏ, không thiếu tiền." Nguyễn Kiến Quốc không nói gì, cũng không biết Bà nội Nguyễn tại sao luôn có một loại cảm giác anh nghèo không chịu nổi?

"Mẹ đây không phải là sợ con không đủ tiền à?" Bà nội Nguyễn trừng mắt nhìn anh, tức giận đẩy anh ra, xoay người đi ra ngoài gọi Nguyễn Kiều Kiều, dỗ dành cô ngủ, về phần chuyện buổi sáng xảy ra ở nhà Tiền Mù, bà không đề cập tới.

Bà không phải không tin được đứa con trai mình, mà là không tin được Thư Khiết.

Đối với con dâu lớn này, trước kia bà vẫn luôn hài lòng, thành phần của bà không tốt, tự nhiên sẽ không để ý thân phận của cô, chỉ là năm ngoái sau khi cô đi rồi, đến nay vẫn chưa trở về, dẫn đến Nguyễn Kiều Kiều bị bệnh mấy trận, bà đối với cô thật sự là khó có thể bảo trì hảo cảm.

Hơn nữa Thư Khiết là thanh niên trí thức, cũng không nhất định sẽ tin vào những thứ này.

Trong lúc Nguyễn Kiều Kiều ngủ trưa, Hứa Tư từ con đường phía sau núi kéo theo một con hươu bào đã thoi thóp đi ra.

Lúc cậu đi vào không phải đi con đường này, cho nên Nguyễn Kiến Quốc ở cửa thôn không nhìn thấy cậu đi vào, bằng không nhất định sẽ ngăn cản, hiện tại nhìn thấy cậu kéo một con hươu bào ít nhất ba bốn mươi cân đi ra, bị hoảng sợ.

Mấy công nhân bên cạnh cũng chú ý tới, lập tức dừng công việc trong tay, đi theo Nguyễn Kiến Quốc nghênh đón.

"Tiểu Tư!" Nguyễn Kiến Quốc cau mày đi lên.

Một hươu ba mươi mấy cân, Hứa Tư dễ dàng kéo đi, nhìn thấy Nguyễn Kiến Quốc vội vàng chạy đến trước mặt mình, lúc này mới dừng bước, ánh mắt có ý nghi hoặc nhìn anh.

Nhìn bộ dáng mê mang này của cậu, Nguyễn Kiến Quốc thật sự vừa sợ vừa giận, không nhịn được trách mắng: "Ai bảo cháu đi sau núi này! Đứa nhỏ này sao buồn bực không lên tiếng đã đi vào, xảy ra chuyện gì phải làm sao bây giờ!"

Đối mặt với sự tức giận của Nguyễn Kiến Quốc, Hứa Tư có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều: "Không đâu."

"Sẽ không có gì! Cháu đứa nhỏ này, thật sự là..." Nguyễn Kiến Quốc cũng không biết nên nói gì, cậu không phải mấy đứa nhóc nhà mình, bằng không anh sẽ trực tiếp tát vào đầu cậu.

Anh chỉ có thể lộ vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm trước người cậu, thanh âm rất nghiêm túc nói với cậu: "Lần trước Kiều Kiều bị Khỉ bắt đi, cháu quên có phải hay không? Cháu nếu cũng bị bắt đi thì sao? Người nhà cháu còn không..." Nghĩ đến gia đình kia của cậu, lại chuyển lời: "Kiều Kiều còn không thương tâm à? Con bé thích chơi với cháu lắm."

Nói người khác, Hứa Chân nhất định sẽ không để ý, nhưng nói đến Nguyễn Kiều Kiều, cậu tuyệt đối sẽ có phản ứng.

"Không, Khỉ, không dám." Cậu cũng nghiêm túc giải thích, những con khỉ kia còn không có lá gan lớn như vậy, dám đến gần thân thể cậu.

"Cháu..." Nguyễn Kiến Quốc cũng phải bật cười, thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói: "Dù sao sau này cháu cũng không được tùy tùy tiện đi vào sau núi, biết không?"

Hứa Tư không trả lời, Nguyễn Kiến Quốc chỉ coi cậu đã đồng ý, lúc này mới chuyển lực chú ý về phía con hươu bào phía sau cậu, mấy công nhân đang vây quanh chậc chậc khen ngợi.

"Đứa nhỏ, cháu bắt ở đâu?"

Thịt của hươu bào tương đối tanh, hương vị không tốt, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều nghèo, có thịt ăn tốt hơn là không có, hơn nữa khi nhìn thấy người sẽ tò mò đến gần, khó bắt, chỉ có điều họ đừng nói gặp phải một con hươu lớn như vậy, ngay cả nhìn cũng chưa từng thấy bao giờ!

Đứa trẻ này thật may mắn.

Hứa Tư đương nhiên sẽ không trả lời bọn họ, kéo con hươu đi về phía Nguyễn gia, Nguyễn Kiến Quốc ở phía sau nhìn một hồi, đuổi theo, giúp cậu nâng lên.

Vừa đi vừa hỏi cậu: "Con hươu này rất lớn, muốn mang về nhà không?" Anh chỉ Hứa gia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp